Chương 38: (Vô Đề)

"Cô, cô, cô muốn làm gì?!" Doãn Nhã bị cử động của nàng giật nảy mình, vô thức giãy giụa. Cơn đau nhức truyền từ tứ chi khiến cô "tê" người, hít vào một ngụm khí lạnh.

"Mới nói xong, cái này đã quên rồi sao?" Thương Lan Yên lại hỏi ngược lại cô.

Doãn Nhã sững sờ, bộ não vừa khởi động lại rất nhanh nhớ tới lời mình đã nói trong lúc bối rối, vội vàng bổ cứu: "Không có! Là, là bản năng của cơ thể, tôi chưa quên!"

Mặc dù nói vậy, cô vẫn ôm sự sợ hãi đối với hành vi không biết tiếp theo của Thương Lan Yên. Đại phản diện muốn ôm cô đi đâu? Lại muốn làm gì cô?

Suy nghĩ vừa dứt, cô liền cảm thấy cảnh tượng trong tầm mắt thay đổi. Thương Lan Yên trực tiếp thuấn di¹ đến trên mặt đất, đặt cô lên giường của mình. Động tác rất nhẹ, còn từ bàn đầu giường rút một tờ giấy, lau nước mắt cho cô.

"Thuấn di"là một khái niệm thường xuất hiện trong các tác phẩm giả tưởng, đặc biệt là trong truyện tranh, phim ảnh và trò chơi điện tử, để chỉ một năng lực hoặc kỹ thuật di chuyển cực kỳ nhanh chóng, gần như ngay lập tức từ điểm này sang điểm khác.

Doãn Nhã mơ hồ nhìn nàng, từ "quan tâm" có chút không đúng lúc xông ra trong đầu.

Vứt khăn giấy ướt vào thùng rác, Thương Lan Yên ngồi xuống mép giường, hai tay khoanh lại. Lần này nàng lại không né tránh việc đối mặt với Doãn Nhã, nhưng cũng chỉ là đối mặt, chần chừ không nói gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng vẫn là Doãn Nhã chịu đựng sự khó chịu của cơ thể, phá vỡ sự im lặng: "Cô hiện tại cần tôi làm gì?"

"Không biết." Thương Lan Yên lại lắc đầu. "Lúc đầu, ta đích xác muốn cho ngươi chút trừng phạt, nhưng ta sớm đã bị rất nhiều quy tắc của ngươi ràng buộc, tạm thời không nghĩ ra phương thức trừng phạt mới."

Doãn Nhã: "..." Quả nhiên, cô cảm thấy Thương Lan Yên quan tâm là một ảo giác lớn.

"Vậy tôi có thể hỏi một chuyện không?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi, thấy Thương Lan Yên gật đầu, mới nói tiếp: "Cô... có muốn giết tôi không?"

"Đáp án của vấn đề này, rất quan trọng sao?" Thương Lan Yên hỏi lại.

"Tôi cảm thấy rất quan trọng." Doãn Nhã liên tục gật đầu, thần sắc cũng nghiêm túc lên: "Tôi còn có tâm nguyện chưa dứt, cũng có một vài việc chưa làm xong. Nếu như cô thật sự muốn giết tôi, có thể chờ tôi làm xong chúng rồi hẵng ra tay được không?"

Không đợi Thương Lan Yên mở miệng, cô lại bổ sung: "Tôi không phải đang nghĩ kế hoãn binh đâu! Chỉ là cảm thấy dù sao tôi cũng chỉ sống một đời, nếu như điều kiện cho phép, tôi vẫn không muốn để lại quá nhiều tiếc nuối."

"... Ngươi thật sự rất kỳ lạ." Thương Lan Yên hơi nhíu mày. "Khi khuyên ta đừng một lòng muốn chết, rõ ràng rất giỏi nói chuyện, sao hiện tại lại bày ra bộ dáng tùy thời có thể liều chết như vậy?"

Doãn Nhã bị nàng hỏi, há hốc mồm, cuối cùng cũng chỉ có thể trưng ra bốn chữ vạn năng: "Tôi không biết."

"Thôi, ta cũng không hứng thú muốn biết." Thương Lan Yên lạnh nhạt nói. "Còn việc có muốn giết ngươi hay không, động não suy nghĩ kỹ đi. Ta giết ngươi dễ như b*p ch*t một con giun dế vậy. Nếu thực sự có ý định giết ngươi, hiện tại ngươi còn có thể nằm ở đây nói chuyện với ta sao?"

Doãn Nhã miệng thì đáp "Không thể", nhưng trong lòng lại không thể nào tin được lời này.

Lão yêu tinh này rốt cuộc là thật sự không muốn giết cô, hay là biết rõ không giết được cô, nhưng nhất định phải cứng miệng tìm cớ hợp với nhân thiết để tiện bề đắn đo hàng ngày?

Cô cảm thấy mình vẫn nên nghĩ theo hướng thực tế hơn là lạc quan.

Bộ não đã khởi động lại giờ đây hoàn toàn tỉnh táo. Doãn Nhã rất nhanh buộc bản thân bình tĩnh lại, bề ngoài vẫn giữ bộ dạng ngoan ngoãn sợ sệt. Lợi dụng việc không đeo kính, cô ném về phía Thương Lan Yên ánh mắt mờ mịt lại sợ hãi.

Vẻ không tỉnh táo, ngược lại là sự ngụy trang tốt nhất.

"Vậy tôi đêm nay..." nàng thử hỏi dò.

"Nói cho ta biết về những việc riêng tư mà ngươi đang giấu giếm đi." Thương Lan Yên nói. "Chọn những gì ngươi muốn kể."

Lời này khiến Doãn Nhã lần nữa cảm thấy bất ngờ, cô còn tưởng rằng đại phản diện lại muốn ép hỏi mình cơ.

Cô thận trọng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đào sâu vào cái "áo choàng Thần Sáng Thế" này: "Như cô tưởng tượng, tôi xem như vị thần minh đã sáng lập ra cô. Trong máy tính có hình chân dung cô, cũng là vì thế."

"Nhưng mà, tôi không giống với 'Thần Sáng Thế' mà cô hiểu." Cô nói. "Hai ngày nay cô cũng đọc không ít sách của nhân tộc, giống như 《 Tây Du Ký 》hay 《 Hồng Lâu Mộng 》 chẳng hạn, được nhân tộc gọi là 'tiểu thuyết'. Mà tôi chính là một người bình thường viết tiểu thuyết. Thế giới tôi sáng tạo, giới hạn trong những quyển sách tôi đã viết."

Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ "người bình thường": "Cho nên, trước đó tôi mới có thể luôn nhấn mạnh với cô, tôi không phải là thần minh."

Thương Lan Yên an tĩnh lắng nghe, không cắt ngang lời nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!