Chương 9: (Vô Đề)

Đồ ăn Tống Kim Tùy làm mặc dù không đẹp mắt nhưng hương vị khi ăn cũng tàm tạm. Nói chung là không đủ để có thể g.i.ế. c c.h.ế. t người.

Phản diện miễn cưỡng vẫn có thể ăn được đồ hắn nấu.

"Ngươi nói xuống đây để se duyên cho ta, vậy ngươi đã có dự định sẽ se cho ta với ai chưa?"

Tống Kim Tùy: ...

Phản diện đột nhiên hỏi ông đây câu này, có phải thật sự đã tin tưởng ông đây rồi không. Cơ mà, ông đây vẫn chưa nghĩ ra đối tượng mai mối cho hắn nữa... phải làm sao đây? Tùy tiện bịa đại ra một người thì cợt nhả quá.

"Chuyện này, ta vẫn còn phải hỏi ý kiến của ngươi. Ngươi thích mẫu người như thế nào? Ta chọn ra người thích hợp sau đó sẽ se cho ngươi."

"Ta chỉ thích Tiểu Tâm mà thôi."

Tống Kim Tùy học theo chim nhỏ, dùng ánh mắt rèn sắt không thành thép để nhìn y:

"Ta nói này phản... Hà đại phu, ngươi với Tiểu Tâm không thể đến với nhau được đâu. Tại sao ngươi cứ phải cố chấp ôm lấy mộng tưởng này để làm cái gì? Ngươi mà còn dính đến nàng ta, số phận của ngươi sẽ thảm lắm đấy."

"Nhưng ta chỉ thích nàng ấy."

"Ấy, ngươi đừng nói như vậy. Bây giờ ngươi nghĩ ngươi chỉ thích nàng ta là bởi vì ngươi chưa tìm được mối khác ngon hơn thôi. Bây giờ ta tìm mối khác cho ngươi, đảm bảo người đó hơn nàng ta gấp vạn lần, sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi đâu."

Hử?

"Thế bây giờ ngươi thích kiểu người như thế nào? Có thích người xinh đẹp không hay chỉ cần ưa nhìn là được? Nhà có cần giàu không hay nghèo cũng được? Có cần giỏi nữ công gia tránh không hay vụng về cũng được? Có cần biết y thuật để giúp ngươi không hay về ngươi tự dạy cũng được?"

Lần đầu tiên đối diện với một danh sách các chỉ tiêu như vậy, y không khỏi cảm thấy choáng váng. Hóa ra, chọn người gắn bó keo sơn cũng không khác chọn thuốc cho lắm. Tất cả đều có những tiêu chí của riêng nó, chỉ là ngươi có đáp ứng được hay không thôi.

Y hơi hoang mang, chỉ tùy tiện đáp lại một câu:

"Giống Tiểu Tâm là được."

"À! Thật ra ngươi không cần suốt ngày cắm đầu vào bát nước đã đổ đi làm gì. Ngươi có thể mở rộng tiêu chuẩn ra một chút."

"Ta chỉ muốn giống Tiểu Tâm."

"Biết rồi biết rồi, vậy là ngươi thích một người ưa nhìn, nhà giàu, vụng về, biết y thuật."

"Tiểu Tâm không vụng về." Phản diện không đồng ý với cách nói của hắn.

"Ừ ừ, không vụng về... không vụng về thế nhưng học chút y thuật cũng mất mấy chục năm."

Nếu như không phải cô ta tốt số, vớt được nam chính thì bằng chút tài nghệ đó của cô ta có làm được gì đâu. Lúc cứu nam chính cũng chỉ cần phân biệt chút thảo dược rồi giúp hắn ta cầm máu.

Sau này đeo theo cái mác thần y đó mà sống đến hết đời, chứ thực tế, trình độ y thuật của cô ta đến đâu, người là thầy như phản diện chắc chắn hiểu rõ hơn người ngoài như hắn.

"Ngươi không được nói xấu Tiểu Tâm."

Phản diện dường như dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ người mà y yêu quý nhất. Tống Kim Tùy chỉ là nói xấu nàng ta một chút, phản diện đã không vui mặt nặng mày nhẹ với hắn.

Ai bảo bây giờ hắn là người làm thuê chứ, trước tiên cứ tìm cách ở bên cạnh phản diện được là thành công bước đầu rồi.

Không nói xấu thì không nói xấu, làm như hắn là người đam mê nói xấu người khác vậy.

Hai người bọn họ lôi kéo thêm một lúc thì có bệnh nhân tới chỗ phản diện thăm khám. Ở trước mặt hắn, phản diện có thể có dáng vẻ hận không thể cắn c.h.ế. t hắn nhưng khi đối diện với bệnh nhân thì lại cực kì ân cần và dịu dàng.

"Sức khỏe của bà không có gì đáng ngại, ta kê cho bà một thang thuốc bổ, về uống ngày một thang là được. Ban đêm đảm bảo có thể ngủ ngon." Phản diện khẽ nở nụ cười, tay không ngừng đưa bút lông để viết đơn thuốc.

Lão bà có mang theo cháu gái của mình tới khám bệnh. Nàng từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà lão, ôm lấy tay của bà không nói gì thế nhưng ánh mắt lại luôn dừng trên người phản diện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!