Chương 7: (Vô Đề)

Nô bộc theo lệnh của nữ chính lao tới trước mặt Tống Kim Tùy, muốn kéo hắn rời đi. Tống Kim Tùy lại nhanh hơn một bước, nắm lấy tay phản diện, hai bước gộp thành một:

"Ở nhà vẫn còn bệnh nhân phải thăm khám, ta đưa sư phụ rời đi trước. Bao giờ sư tỷ lên xe hoa nhớ gửi hai cái thiệp mời nha, ta với sư phụ chắc chắn sẽ tới chúc phúc cho sư tỷ."

Bị hắn kéo tay, phản diện không khác gì một con rối để cho hắn kéo đi. Thật ra, trong lòng y đã quá thất vọng về nữ chính, y cũng không muốn ở lại nơi đó nữa.

Người này không biết từ đâu chui ra nhưng hắn đã cho y một cái thang. Y không ngốc đến nỗi không biết leo xuống cái thang này.

Tống Kim Tùy thuận lợi đưa người ra khỏi phủ đệ của nữ chính. Sau khi ra khỏi cửa lớn, rẽ thêm vài ngõ nữa, xác định người của nữ chính không đuổi theo, hắn mới buông tay phản diện ra.

Phản diện từ đầu đến cuối đều đi theo sau hắn không nói không rằng, đến lúc này mới lên tiếng: Ngươi là ai?

Là ai mà tại sao lại giúp y?

Tại sao lại ở nơi đó? Hai người bọn họ đã từng quen biết nhau sao?

Đối diện với câu hỏi đã được dự đoán từ trước của y, Tống Kim Tùy vẫn có chút ái ngại không biết nói thế nào. Mặc dù đã chuẩn bị tốt từ trước nhưng đến lúc phải nói ra mấy lời c.h.é. m gió thế này hắn vẫn biết ngài đó.

Chim nhỏ Hạo Hạo lần đầu tiên thấy hắn ngập ngừng thì không khỏi cảm thấy kì quái:

"Ký chủ, ngài đã chuẩn bị xong rồi thì cứ nói ra đi, cứ làm theo đúng kế hoạch mà ngài đã dự định là được."

Đúng! Đã lên kế hoạch như thế rồi, có nhắm mắt nhắm mũi cũng phải nói dối cho qua chuyện.

Tống Kim Tùy hít một hơi, thẳng thắn ngẩng đầu nhìn vào mắt y:

"Chào ngươi, không giấu gì ngươi, thật ra ta là Nguyệt Lão, xuống đây để se duyên cho ngươi."

Chim nhỏ Hạo Hạo: ...

Phản diện: ...

Trời đất, nó thật sự chỉ muốn bổ đầu ký chủ ra xem xem rốt cuộc trong đầu ngài ấy chứa thứ gì. Nhìn biểu hiện của ngài ấy từ đầu đến bây giờ, nó còn tưởng ngài ấy đáng tin cậy lắm chứ. Nó còn tin vào cái kế hoạch của ngài ấy vô điều kiện, cho dù ngài ấy không nói gì thì nó vẫn một lòng tin tưởng.

Giờ thì hay rồi... cái kế hoạch rách nát này, sao ngài ấy có thể nghĩ ra được vậy hả?

Biết là sẽ phải tự bịa cho mình một thân phận hợp lý nhưng ký chủ làm ơn bịa ra thân phận nào nó dễ tin chút đi. Đây là thế giới cổ đại đó... nó không liên quan gì đến huyền huyễn tâm linh đâu. Ngài nói như vậy, phản diện tin ngài mới lạ.

Tống Kim Tùy chưa gì đã bị con chim nhỏ Hạo Hạo này chửi loạn cả lên thì cực kì không vui. Hắn hất cằm với nó:

"Ngươi giỏi như thế thì ngươi lên đi, ông đây đi về."

Chim nhỏ: ...

Có một ký chủ não vừa có vấn đề vừa hay tự ái thì phải làm thế nào?

"Được rồi, tôi tin ký chủ mà, ký chủ cứ c.h.é. m gió tiếp đi, tôi ủng hộ ngài." Nói xong, nó lập tức biến mất.

Tống Kim Tùy có thể toàn tâm toàn ý đối phó với phản diện. Phản diện cũng không phải đồ ngu, nghe hắn tự nhận là Nguyệt Lão gì đó đương nhiên không tin.

Y cau mày:

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Tống Kim Tùy đã tung lao đương nhiên phải theo lao. Với lại, kế hoạch này hắn cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi:

"Chúng ta đứng đây nói chuyện không thích hợp lắm, cứ tới nhà của ngươi đã rồi tính sau."

Phản diện mặc dù vẫn hoài nghi hắn nhưng vẫn đồng ý đưa hắn tới nhà của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!