Chương 5: (Vô Đề)

"Cậu trai trẻ, lão thấy cậu hình như không phải người ở đây?" Cách ăn mặc của hắn giống nô bộc người nhà quan nhưng khí thế trên người thì không giống lắm. Chỉ có thể đoán là người từ nơi khác vừa mới đi ngang qua nơi này mà thôi.

Mập

Tống Kim Tùy cũng gật đầu:

"Phải ạ, ta là người trên giang hồ, lúc đi ngang qua đây thì có gặp một người đang bị đánh đập. Ta vì cứu hắn mà y phục bị hỏng. Hắn đã đem đồ của hắn cho ta mặc tạm. Ông biết đó, người trên giang hồ, không để ý mấy vấn đề nhỏ nhặt này, có đồ để mặc là được."

Lão phu xe nghe vậy cũng gật nhẹ đầu đồng tình:

"Nhìn dáng vẻ của cậu, lão cũng đã đoán được phần nào rồi."

Tống Kim Tùy cười cười đáp lại sau đó hai người đồng thời im lặng. Hắn nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt, còn phải chuẩn bị chút kế hoạch cho tương lại.

Con chim nhỏ Hạo Hạo bụp một cái lại xuất hiện.

Nó đứng trên vai hắn, nhỏ giọng:

"Ký chủ, ngài có dự định gì cho sau này không?"

Tống Kim Tùy ngước mắt nhìn trời, điềm nhiên đáp lại:

"Dự định gì? Ngươi còn chưa nói cho ta tuyến thời gian bây giờ nằm ở chỗ nào của cốt truyện, ta biết gì mà lên kế hoạch."

Chim nhỏ ái ngại:

"Xin lỗi ký chủ, tôi quên mất vấn đề này. Là do sơ sót của tôi."

...

Chứ chẳng lẽ là do sơ suất của ông đây? Cái đám người này có thể biểu hiện chút gì cho nó chuyên nghiệp được không?

Sao càng ngày ông đây càng cảm thấy con chim c.h.ế. t tiệt này càng không đáng tin thế?

"May cho ký chủ là tuyến thời gian này vẫn còn rất sớm, cách thời điểm phản diện hắc hóa còn rất xa. Chỉ cần ngài có thể nhanh chóng tiếp cận phản diện, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng."

Tống Kim Tùy hoài nghi:

"Vậy sao? Cụ thể là lúc nào?"

"Cụ thể thì hiện tại là lúc phản diện chuẩn bị phát hiện việc nữ chính sắp gả vào cung làm thái tử phi. Chuẩn bị chạy tới chỗ nữ chính làm loạn."

Tống Kim Tùy: ...

Đệt mẹ, ngươi cảm thấy khoảng thời gian này là còn sớm sao? Đù má, phản diện sắp bị nam chính phát hiện là tình địch rồi, sắp bị người ta đuổi cùng g.i.ế. c tận rồi đó.

Con chim nhỏ Hạo Hạo nhận ra sắc mặt của hắn không được tốt, nói thêm vài câu khách sáo sau đó biến mất. Đùa gì chứ, nó mới không ở lại để bị ký chủ mặt nặng mày nhẹ đâu.

Tống Kim Tùy lôi cốt truyện ra nhìn lại một lượt.

Muốn ngăn chặn hành động của phản diện, vậy thì hắn phải tới kinh thành trước một bước, đứng đợi phản diện ở ngoài cửa phủ nhà nữ chính.

Chỉ cần ngăn chặn được phản diện gặp nữ chính, công việc này của hắn đã thành công được hơn nữa rồi.

Nghĩ là làm, Tống Kim Tùy lập tức khăn gói đi tới kinh thành. Cũng may huyện của cơ thể này cách kinh thành khá gần, chỉ mấy vài ngày đi ngựa là tới. Điển hình của thời cổ đại là phương tiện di chuyển thô sơ chậm chạp, quãng đường đi chỉ mất vài chục phút ở hiện đại mà cổ đại phải đi mất mấy ngày.

May là hắn có kinh nghiệm trong việc ngao du thiên hạ. Dù trong người không có đồng tiền nào, hắn vẫn có thể kiếm được đủ ba bữa một ngày, ăn không no nhưng cũng không bị đói. Nếu là người khác tới đây, chắc chắn chỉ việc duy trì sinh hoạt ngày thường thôi cũng đã khó khăn rồi.

Hắn vừa mới làm một việc cực kì hiệp nghĩa, chính là lấy của người giàu chia cho người nghèo. Người giàu đương nhiên là một phú nhị đại nào đó hắn vô tình gặp ở trên đường, còn người nghèo không ai khác chính là hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!