Chương 30: (Vô Đề)

Lúc Hà Thiên rời khỏi nha môn, trời đã tối. Nha môn nằm ở nơi gần với tuyến đường to nhất kinh thành thế nên người qua kẻ lại cũng rất nhiều.

Tuy nhiên, thời điểm y bước ra khỏi cảnh cửa trùng vào giờ ăn cơm của rất nhiều nhà thế nên ngoài đường lại chẳng có một bóng người... nếu như không tính cái bóng nhỏ đang nấp trong góc.

Dường như cái bóng đó đã đứng ở đây rất lâu, lâu đến mức đã chẳng còn đủ kiên nhẫn nữa. Lúc cái bóng ấy định lao ra ngoài thì cũng là khi Hà Thiên rời khỏi.

Quan huyện đích thân đưa y ra ngoài cửa, trước khi vào trong còn không quên an ủi y mấy câu:

"Vấn đề này ta sẽ cho người điều tra thật cẩn thận, Hà đại phu không cần lo lắng."

Hà Thiên hình như không hề để ý đến quan huyện.

Từ đầu đến cuối y chỉ đưa mắt lên nhìn trăng, không đáp lại lời ông ta.

Ông ta nói xong mấy câu thì cũng quay trở vào. Cánh cửa phía sau y đóng lại.

Y phục trên người y vẫn là bộ y phục dính m.á. u hồi chiều. Bàn tay đã được rửa bằng nước nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy vài vệt m.á. u còn sót lại. Thế nhưng, y chẳng hề để tâm đến bộ dáng thê thảm của mình, thứ y quan tâm bây giờ là Tống Kim Tùy.

Y ngước mắt hỏi trăng:

"Rốt cuộc hắn đang ở đâu?"

"Ngươi muốn hỏi ai đang ở đâu cơ?" Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến y giật mình quay sang ngay lập tức.

Cái bóng đen trốn trong góc cuối cùng cũng đi ra.

So với dáng vẻ của y hiện tại, bộ dạng của hắn còn thê thảm hơn rất nhiều.

Phần y phục trên người không còn chỗ nào lành lặn, chỗ thì dính máu, chỗ thì dính bụi bẩn. Gương mặt hắn hơi nhếch nhác, đầu tóc rối bù được hắn tùy ý buộc sau đầu, bên trên tóc còn vương lại một chút bùn đất.

Chờ mãi không thấy phản diện có phản ứng, Tống Kim Tùy lại lên tiếng trêu chọc tiếp:

"Sao thế? Mới một ngày không gặp ta mà đã không nhận ra rồi à? Uổng công ta thích... hự!"

Toàn bộ cơ thể bị nhét vào trong lồng n.g.ự. c cứng rắn. Tốc độ y lao đến bên cạnh rất nhanh cộng thêm việc y chẳng chịu kiềm chế lực khiến cho cái ôm của y giống như cái máy nghiền thịt, từng chút từng chút nghiền nát hắn.

Cơ thể của hắn vốn đã không thiếu vết thương lớn nhỏ, nay còn bị người khác không lưu tình bóp lấy, toàn bộ cơ thể đau đến rã rời.

Thế nhưng hắn lại không đành lòng đầy người ra, chỉ có thể để y cứ thất thố mà ôm hắn như vậy.

*Cạch.*

Phía sau vang lên âm thanh kì lạ. Tống Kim Tùy cực kì nhạy cảm với âm thanh, lập tức bị âm thanh ấy thu hút. Hắn nhớ ra mục đích của mình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng y mấy cái để an ủi:

"Không sao rồi, có ta ở đây."

Giọng điệu của y mang theo trách móc:

"Ngươi đi đâu? Sao ta không tìm thấy ngươi."

"Chuyện này kể ra rất dài, chúng ta trở về trước đã."

...

"Ý ngươi là có người nhằm vào chúng ta?"

Mập

"Chính xác là nhằm vào ngươi." Tống Kim Tùy cẩn thận nhớ lại tình cảnh vừa rồi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!