Chương 27: (Vô Đề)

"Cậu trai này, hôm nay chúng tôi chắc chắn phải đưa nó đi, cậu không muốn bị thương thì mau buông nó ra."

Hà Thiên cười khẩy: Nếu không thì sao?

"Mày có tin tao báo quan bắt bọn mày lại không? Hai người các ngươi đều là nam nhân, ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì? Tống Kim Tùy, tao cho mày một cơ hội nữa, mày qua đây cho tao."

Hai bên đang trong thế giằng co, đám người kia hung hăng đến mức tưởng như có thể lao tới đánh hắn bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, hắn cũng không sợ đám người này lắm.

Vừa nhìn là biết đám người này không có kinh nghiệm đánh nhau, số lượng nhiều cũng chỉ dùng để tăng khí thế thôi chứ thực chiến thì cũng chẳng làm được gì. Nếu hắn muốn, hắn có thể dễ dàng phá vòng vây để trốn thoát. Có điều, phản diện còn ở đằng sau hắn, hắn không muốn lộ thân thủ cho phản diện biết.

Mập

Nếu như chưa đến bước đường cùng, hắn cũng sẽ không ra tay. Nếu phản diện biết thân thủ của hắn không giống người thường, chắc chắn y sẽ lại bám lấy hắn hỏi, rắc rối muốn chết.

Hai bên lời qua tiếng lại thêm mấy câu, Hà Thiên thành công chọc giận đám người bọn kia. Một người phía sau không còn kiên nhẫn nữa, sẵn con d.a. o trong tay, phóng nhanh về phía hai người.

Cẩn thận.

Tống Kim Tùy phản ứng nhanh, kéo y ra khỏi đường bay của dao. Bởi vì động tác quá lớn, mặc dù hắn thành công giúp y không bị d.a. o làm bị thương có điều chính hắn lại để bản thân vào đường bay của con dao. Hắn tránh rất nhanh nhưng vẫn bị lưỡi d.a. o bay qua bắp tay.

Y phục bị d.a. o c.h.é. m rách, m.á. u ồ ạt trào ra.

Hà Thiên chỉ là thầy thuốc, dù có khả năng y thuật hơn người thì thân thủ cũng không cao. Y có thể dựa vào lực cơ bắp để đỡ lấy nhát gậy giúp hắn, tuy nhiên không thể phản ứng kịp với những vật thể bay. Nếu không có Tống Kim Tùy, mạng của y khéo khi đã gặp nguy hiểm rồi.

Đợi Hà Thiên lấy lại thần trí, m.á. u từ tay hắn đã chảy tới tận y phục của y. Có lẽ đám người kia cũng bị cảnh tượng m.á. u chảy dọa sợ, không còn ồn ào như trước nữa. Tâm trí y nào còn rảnh để quan tâm xem đám người kia thế nào rồi, tầm mắt y hoàn toàn bị vết thương trên bắp tay hắn thu hút.

Y nhanh tay đỡ hắn dậy, hoảng loạn chạy tới kệ thuốc. Y nhanh tay kéo từng kệ thuốc ra, bởi vì gấp gáp mà lấy thuốc quá nhiều, một vài mảnh thuốc rơi xuống dưới đất.

Tống Kim Tùy nhìn dáng vẻ gấp gáp của y, không khỏi cười khẽ. Thấy hắn bị thương vẫn còn cười được, y lập tức cau mày bất bình:

"Ngươi vẫn còn cười được?"

Sau khi đắp thuốc và băng bó cho hắn xong, y kéo hắn ngồi xuống ghế: Để ta xử lý bọn họ.

Y từ đầu đến cuối đều không muốn làm khó bất kì người nào. Cho dù bọn họ có đạp đổ cửa nhà của y đi chăng nữa, y vẫn có thể từ tốn mà đối đãi với bọn họ. Cho đến khi, bọn họ động đến giới hạn của y. Lần này, y sẽ không lương tay nữa.

Hà Thiên gọi quan lại, đem toàn bộ đám người này lên nha môn. Bởi vì đám người này không phải người của hoàng thành, không có thẻ thân phận, đã vậy, bọn họ còn tới chỗ của vị đại phu nổi tiếng nhất hoàng thành để gây sự cho nên kết quả không quá bất ngờ: toàn bộ đám người bị ném ra khỏi hoàng thành, ban lệnh cấm không cho bất kì ai trở lại.

Mặc cho đám người này bám vào việc Tống Kim Tùy là con ruột của bọn họ để đòi người, quan lệnh cũng chẳng để vào tai.

Ông ta sao có thể vì một đám dân đen thấp cổ bé họng không có chút thân phận nào mà gây thù với Hà Thiên được. Y y thuật cao minh như vậy, ông ta sau này chắc chắn cần nhờ cậy.

Ông ta không thể để y phật lòng được.

"Hà đại phu, mọi chuyện đều đã được thu xếp ổn thỏa rồi, chắc chắn sau này ngài sẽ không phải gặp lại bọn họ nữa. Hà đại phu cứ yên tâm trở về đi."

Hà Thiên gật nhẹ đầu:

"Làm phiền đại nhân rồi."

"Không phiền không phiền, đây là chức trách của ta. Sau này mà xảy ra chuyện kiểu này tiếp, đại phu cứ cho người tới gọi ta, ta chắc chắn sẽ tới ngay."

"Vậy ta cảm ơn đại nhân trước. Đồ đệ của ta đang bị thương, ta xin phép trở về trước."

"Hà đại phu đi cẩn thận."

Hà Thiên kéo tay Tống Kim Tùy ra khỏi phủ quan. Toàn bộ quá trình, mắt của y chưa từng rời khỏi bắp tay đang băng bó của hắn. Hắn có thể nhìn ra tâm trạng lo lắng lẫn trong ánh mắt phức tạp của y.

Hắn không muốn y cứ duy trì tâm trạng lo lắng ấy, liền nở nụ cười trấn an:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!