Quãng thời gian bình yên của bọn họ kết thúc vào một ngày trời nắng. Không khí oi ả khiến con người vô cùng mệt mỏi. Tống Kim Tùy đã quen với điều hòa mát lạnh của thời hiện đại, giờ bắt hắn phải ngồi trên ghế tự cầm quạt quạt lấy quả thật là trải nghiệm vô cùng khủng khiếp.
Thời tiết nóng bức làm tâm tình của hắn rất dễ nóng giận. Cũng may là Hà Thiên thức thời, ngoan ngoãn ngồi một chỗ không chọc vào hắn.
Vào khoảng nửa chiều, phiền phức tìm tới tận cửa.
Một đám người mang theo gậy gộc cùng d.a. o sắc hung hăng xông vào địa bàn của Hà Thiên. Khí thế của đám người này thu hút chú ý của rất nhiều người. Kết quả, khi bọn họ đến được trước cửa nhà chính của Hà Thiên thì phía sau cũng đã có một đống người nhìn vào.
Đám người vừa đi vào trong sân nhà y vừa lớn giọng chửi mắng:
"Tống Kim Tùy, mày ở trong đó có đúng không? Còn không mau cút ra đây."
"Tống Kim Tùy, thằng nghịch tử, mày làm hại gia đình của mày xong còn dám trốn ở nơi này hưởng phúc, cái đồ bất hiếu này."
"Tống Kim Tùy, mày cút ra đây cho ông."
Tống Kim Tùy: ...
Đệt mẹ, thời gian bao nhiêu năm lăn lộn ngoài đường trước đây còn chưa có kẻ nào dám chửi hắn thậm tệ như vậy. Đám người này tìm c.h.ế. t à?
Hà Thiên quả nhiên nghe thấy mấy lời tục tĩu nhằm vào hắn cũng không vui. Y cau mày thật chặt: Ai vậy?
Tống Kim Tùy tức giận ném quạt trong tay lên mặt bàn:
"Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?"
Lúc hai người cùng nhau bước ra thì đám người kia đã kéo hết vào trong sân. Bởi vì số lượng rất đông, khí thế lại hung hăng cho nên bọn họ cũng tiện đường dẫm nát vườn thuốc trước sân nhà y.
Hà Thiên: ...
Một lão trung niên cầm gậy đứng đầu thấy hắn bước ra lập tức hùng hổ tiến tới vung gậy muốn đánh. Ông ta vừa vung gậy vừa lớn giọng chửi rủa:
"Thằng nghịch tử, mày còn dám ở nơi này hưởng phúc?"
Thân thủ của hắn nhanh, né gậy này cũng dễ dàng.
Hắn nhìn lão trung niên trước mặt, hất cằm: Các ngươi là ai?
Chạy tới đây gây sự? Có tin ông đây đạp c.h.ế. t từng người một không hả?
Lão trung niên không ngờ hắn lại dám nói mấy lời đại nghịch bất đạo như thế. Ông ta tức giận đến mức hít thở không thông:
"Thằng chó này, bây giờ đến cả phụ thân của mày mày cũng dám không nhận?"
Phụ thân?
Nhắc đến đây, Tống Kim Tùy mới nhớ ra cái thân thể mình đang dùng này quả thật là còn người thân. Không những còn người thân mà cái đám người thân cực phẩm đó còn ép hắn làm rể người ta. May là hắn chạy thoát.
Nhưng mà, sao cái đám người thân này lại biết đường tìm tới đây?
"Phụ thân, sao mấy người lại xuất hiện ở đây?" Từ lúc ta xuyên không đến giờ, ta chưa từng gặp mặt cha của thân thể này, hơn nữa trong tài liệu con chim kia đưa ta cũng không có nhắc đến, cho nên không nhận ra ông ta cũng không thể trách ta được.
Hắn nhận người thân, lão ta lại càng hung hăng hơn. Tiếp tục vung gậy muốn đánh xuống:
"Tao không tới nơi này tìm mày để mày hại c.h.ế. t cả huyện chúng tao ư?"
Gậy này vừa hạ xuống, chưa tới người Tống Kim Tùy thì đã bị Hà Thiên đỡ lấy. Y lạnh mặt nhìn chằm chằm ông già năm lần bảy lượt đòi đánh hắn. Có lẽ là do biểu cảm của y quá dọa người, lão ta giật mình lùi về sau mấy trước.
Mập
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!