Khó khăn lắm mới kéo được nữ chính ra kiệu đúng giờ. Lúc nàng ta chuẩn bị bước lên kiệu, nàng còn đặc biệt cầm lấy tay Hà Thiên:
"Sư phụ, ngày mai là đại lễ thành hôn của ta trong hoàng cung, mong người có thể tới chung vui cùng con."
Hà Thiên không tiện từ chối thẳng mặt, chỉ có thể lạnh giọng:
"Ta sẽ sắp xếp công việc."
Tống Kim Tùy không muốn y dính dáng đến Chỉ Tâm, vậy thì y sẽ cố gắng không dính đến nàng ta. Bữa tiệc ngày mai, y vốn đã không có ý định đi, nay lại càng không muốn đi.
Hà Thiên và Tống Kim Tùy một lần nữa bị nam chính liếc xéo.
Tống Kim Tùy lạnh sống lưng, kéo tay phản diện:
"Chúng ta nên để sư tỷ lên kiệu thôi, kẻo lỡ giờ lành."
Mập
Chỉ Tâm bất đắc dĩ bị phụ mẫu đẩy lên kiệu hoa. Trời không còn sớm, nàng ta vừa ngồi lên, đoàn rước dâu đã nhanh chóng xuất phát.
Nam chính ngồi trên ngựa quý, cao cao tại thượng dùng đôi mắt của kẻ thắng cuộc nhìn Hà Thiên:
"Hà đại phu, ta chờ người ở hoàng cung."
Dám tơ tưởng đến Tâm nhi của gã, gã phải để y hiểu rõ thân phận mới được.
Đối với lời nói mang đậm tính khiêu khích này của nam chính, Hà Thiên chỉ cười đáp lại. Y không có ý định sẽ tới hoàng cung, càng không có ý định gặp lại gã.
Y kéo tay Tống Kim Tùy: Chúng ta về thôi.
Chỉ tướng quân thấy bọn họ chuẩn bị rời đi thì lịch sự lên tiếng:
"Hà đại phu lại phải về sao?"
Y gật nhẹ đầu:
"Chỗ ta còn có việc gấp, phải về xử lý."
"Vậy ta cũng không giữ hai người nữa. Khi nào rảnh, có thể ghé qua phủ của ta chơi."
Được. Hà Thiên đồng ý cho có, rồi rời đi với Tống Kim Tùy.
Tống Kim Tùy quan sát thái độ của phản diện cả ngày hôm nay, cảm thấy phản diện quả nhiên thay đổi rồi. Cái thái độ hợp tác đến không thể nghe lời hơn này của y khiến hắn vô cùng hài lòng.
Hắn quả nhiên tài giỏi hơn người, một phản diện như y mà trong thời gian ngắn cũng có thể thay đổi được.
Khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của bọn họ lại trở về với bình thường. Mỗi ngày, Hà Thiên sẽ khám chữa bệnh, có Tống Kim Tùy ở bên cạnh giúp đỡ, hiệu suất công việc tăng lên rất nhiều.
Năng lực học tập của hắn cũng rất tốt, không bao lâu cũng đã có thể khám ra một số bệnh thông dụng bằng phương pháp bắt mạch cổ truyền.
Cuộc sống của hai người trôi qua cực kì yên bình.
Hắn phát hiện không chỉ thái độ của y đối với nữ chính thay đổi mà đối với hắn cũng thay đổi luôn. Lúc hắn mới xuất hiện, hắn làm gì y cũng sẽ phản ứng hết sức kịch liệt, kiểu như hận không thể chửi c.h.ế. t hắn. Bây giờ thì hay rồi, thái độ đối với hắn so với bệnh nhân còn dịu dàng hơn gấp bội.
Điển hình như...
"Hôm nay ngươi vất vả rồi, để ta ra ngoài mua đồ ăn, ngươi không cần nấu cơm."
Tại sao lại là ra ngoài mua đồ ăn mà không phải y tự nấu thì đúng rồi đó, y không biết nấu cơm. Nghe xong có cảm thấy nực cười không chứ. Đường đường là một thầy thuốc giỏi mỗi ngày sắc không biết bao nhiêu thang thuốc thế mà lại không biết nấu cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!