Quả thật rất oan cho Hà Thiên. Y đúng là không cảm thấy buồn đau gì cả. Ngược lại, trong lòng còn cảm giác như vừa chút bỏ được một tảng đá đè nặng, vô cùng thanh thản.
Nguyên nhân chắc là do sự xuất hiện của hắn.
Hắn xuất hiện, làm ra mấy hành động xấu hổ, nói ra mấy câu nói điên rồ thế nhưng lại có thể khiến y cảm thấy bình yên đến lạ. Chỉ cần có hắn ở bên, y liền cảm giác thế giới này không còn gì đáng phải buồn nữa.
Năng lượng tích cực tỏa ra từ người hắn cực kì nồng đậm.
Có điều, nhìn vẻ mặt cười nhếch mép rồi hừ lạnh mấy tiếng kia, y có thể đoán ra hắn đang không tin mình. Thế nhưng là hắn không tin y đang rất bình tĩnh hay là đang không tin y không đau buồn?
Phải làm thế nào mới có thể chứng minh cho hắn biết là y thật sự đã không còn để tâm.
Tống Kim Tùy. Y nhẹ giọng gọi tên hắn. Thanh âm của y đều đều như khi đang nói chuyện với bệnh nhân thế nhưng nếu như chú ý có thể nghe được thêm một tia tình cảm phức tạp ẩn giấu trong đó.
Tống Kim Tùy đang nhìn y chằm chằm, vận dụng não bộ suy nghĩ xem ngày hôm nay hắn phải làm thế nào mới có thể ngăn cản phản diện gây thù chuốc oán với nam chính, kết quả, lại nghe thấy tiếng gọi của y. Giọng nói của y vẫn luôn rất đặc biệt, nó trầm ấm vừa đủ, cũng thanh cao vừa đủ.
Chất giọng có chầm có bổng cùng với cách nhấn nhá đặc biệt khiến nó mang lại cho người nghe cảm giác hết sức an toàn.
Tiếng gọi này của y tựa như một lời an ủi, giúp tâm tình vẫn luôn căng thẳng của hắn thả lỏng lại. Hắn hít một hơi thật dài, ơi một tiếng.
"Từ sáng nay ta đã cảm thấy ngươi rất khác rồi, đang lo lắng chuyện gì ư?"
"Rồi sao đột nhiên ngươi lại quan tâm ta thế?" Tống Kim Tùy bày ra dáng vẻ được sủng sinh lo:
"Bình thường đều là ta lo lắng cho ngươi mà."
Mập
Hà Thiên không đồng tình:
"Ta để ngươi lo lắng cho lúc nào."
Chuyện này... Tống Kim Tùy khẽ dừng một lúc:
"Thiên cơ bất khả lộ."
Hà Thiên thấy hắn ra vẻ thần bí, tâm tình vẫn luôn vui vẻ không hiểu sao lại trầm xuống. Nghĩ đến việc Tống Kim Tùy có điều giấu y là y không thể nào vui vẻ được nữa.
Hắn nhạy cảm nhận ra tâm tình y thay đổi.
Có điều hắn không thể nào nói thật sự tình ra cho y biết được. Mà nói chưa chắc y đã tin. Nếu như phải nói sự thật mà y sẽ không tin, chi bằng cứ tiếp tục nói dối:
"Ta lo lắng cho ngươi thật mà. Ta sợ ngươi cứ bám mãi mối nghiệt duyên này, không chịu mở lòng ra với người khác. Mặc dù ta là Nguyệt Lão có thể se duyên ngươi với người khác nhưng ngươi không chịu mở lòng thì ta cũng không còn cách nào. Nguyệt Lão cũng không thể cưỡng ép tình cảm của người khác."
Hà Thiên: ...
Tống Kim Tùy càng nói càng hùng hổ:
"Thế nên ta hi vọng ngươi có thể phối hợp với ta thật tốt, để ta có thể nối cho ngươi một sợi duyên mới, sửa chữa sai lầm trước đây."
"Ngươi thật sự muốn tác hợp cho ta với người khác?"
"Tất nhiên. Chỉ cần không phải là nữ... là sư tỷ, ngươi thích ai ta đều sẽ tác thành cho ngươi."
Vậy tốt! Hà Thiên gật nhẹ đâu, sau đó im bặt. Mặc cho Tống Kim Tùy ở bên cạnh có nói gì đi nữa, y cũng không trả lời lấy một câu.
Suốt quá trình, y chỉ dùng biểu cảm thần bí nhìn hắn.
Tống Kim Tùy: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!