Hà Thiên nhìn thấy Tống Kim Tùy, trong đầu lập tức xuất hiện câu trả lời. Từ trước đến giờ, thứ duy nhất thay đổi trong cuộc sống của hắn chính là hắn ta... cái tên bệnh thần kinh tự nhận mình là Nguyệt Lão gì gì đó.
Y không muốn tin sự thay đổi này của y là do hắn tác động thế nhưng ngoài câu trả lời này thì chẳng còn lý do nào phù hợp hơn cả.
Hắn ta là câu trả lời cho sự thay đổi này.
Đương nhiên y cũng không bài xích nó. Ngược lại, y không muốn phủ nhận chính y còn rất thích sự thay đổi này.
"Hà đại phu, vị này là người đồ đệ ngài mới thu nhận đúng không? Lão có nghe nói qua mà bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy."
Tống Kim Tùy: ...
Lại nữa... cái cảm giác dâu nhỏ mới về ra mắt nhà chồng lại xuất hiện nữa rồi.
Chim nhỏ: ...
Ký chủ này, ngài rõ ràng chưa có gả đi, sao lúc nào cũng lăm lăm cái vụ về ra mắt nhà chồng vậy hả? Ngài là con trai đó, thứ ngài nên nghĩ không phải là ra mắt nhà vợ hay sao?
"Ai bảo ngươi là con trai thì không được lấy chồng?"
Chim nhỏ Hạo Hạo đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Nó mở to đôi mắt không thể tin nhìn hắn:
"Ký chủ, chẳng lẽ người là loại người đó?"
Tống Kim Tùy hất cằm:
"Ta là loại người đó thì sao? Chẳng lẽ các ngươi kì thị à?"
Cho dù các ngươi có kì thị thật đi chăng nữa thì cũng không liên quan gì đến ông đây. Cuộc sống của ông là do ông quyết định, các ngươi không có quyền phán xét, càng không có quyền xen vào.
Mập
Nhận được lời khẳng định của hắn, chim nhỏ Hạo Hạo phản ứng càng thêm dữ dội. Nó gần như là hét vào mặt hắn:
"Ngài thật sự là gay sao? Còn là bot gay nữa ư? Có thật không vậy?"
"Ông đây là bot thì sao? Phản ứng này là gì? Có tin ông đây trở về sẽ khiếu nại đám người các ngươi không?"
Đường đường là hệ thống liên quan đến tiểu thuyết mạng mà dám kì thị cộng đồng LGBT. Việc này mà truyền ra ngoài, để hắn xem cái đám này có còn tồn tại được nữa hay không.
Chim nhỏ Hạo Hạo lập tức lắc đầu: "Không phải, chúng tôi không có ý đó, ngài đừng hiểu nhầm. Chỉ là đột nhiên phát hiện ra tính hướng của ngài nên hơi bất ngờ thôi. Tôi vừa nhận được thông báo mới yêu cầu trở về họp gấp, thời gian tới chắc là tôi không thể đồng hành cùng ngài được.
Khi nào họp xong tôi sẽ lập tức trở lại bên ngài. Mong rằng từ giờ đến khi đó, nhiệm vụ này vẫn sẽ diễn ra thuận lợi.
"Tống Kim Tùy xua tay đuổi người:"Ngươi muốn đi đâu thì đi đi, dù sao ở lại cũng chẳng giúp thêm được gì cho ta.Vậy chúc ký chủ làm nhiệm vụ vui vẻ nha!"
Chim nhỏ Hạo Hạo rời đi, hắn mới kết thúc cuộc đấu tranh nội tâm. Lúc này, Hà Thiên cũng vừa khám xong bệnh cho bệnh nhân cuối cùng, tự mình đi lấy thuốc cho người ta.
Tống Kim Tùy đang phụ trách thu dọn đống dược liệu mới phơi ngày hôm nay vào trong nhà. Bà lão kia vẫn còn đang ngồi ở trong sân nhà.
Dù bà ta có là bệnh nhân được khám vào đầu giờ chiều và đã hoàn thành khám bệnh từ lâu thì bà cũng vẫn chưa chịu rời đi.
Trời cũng sắp tối rồi, bà lão còn chưa chịu về người nhà chắc chắn sẽ rất lo lắng. Tống Kim Tùy tự mình chủ chương, đi tới bên cạnh bà lão vẫn luôn không rời mắt khỏi người phản diện, lên tiếng:
"Bà này, trời cũng đã không còn sớm nữa, bà cũng nên về nhà thôi, cẩn thận con cháu bà lại lo lắng."
Bà lão rời mắt khỏi Hà Thiên, liếc nhìn hắn một cái. Sau khi nhìn hắn, bà lại quay qua nhìn Hà Thiên, dường như là đang muốn xác nhận cái gì đó. Đúng lúc này, chẳng biết có phải vô tình hay không mà tầm mắt của y lại đang dừng trên người hắn. Thấy bà lão nhìn qua, Hà Thiên lập tức chột dạ rời mắt đi.
Bà lão đột nhiên mỉm cười, thở phào một hơi. Dáng vẻ này tựa như vừa mới chút bỏ được gánh nặng ngàn cân vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!