Sáng hôm sau, Hà Thiên dậy sớm hơn Tống Kim Tùy. Chuyện này cũng dễ đoán thôi, một người là thầy thuốc thời cổ đại, một người là công dân thời hiện đại, không cần nghĩ cũng có thể biết ai dậy sớm hơn.
Trời vừa tờ mờ sáng, Hà Thiên đã rời giường.
Y mang đống thảo mộc ra ngoài phơi nắng, xong xuôi mọi thứ thì đi thăm bệnh từng người một. Y chữa bệnh rất có tâm, giá cả cũng cực kì phải chăng. Đấy cũng là lý do vì sao chỗ của y luôn có nhiều người tới thăm khám.
Hôm qua là ngày y báo nghỉ để tới chỗ Tiểu Tâm nói chuyện nên mới không có bệnh nhân mới tìm tới chỗ y khám bệnh, hôm nay thì không nhàn nhã như vậy. Lượng người của cả hai ngày dồn vào trong hôm nay.
Gà vừa mới gáy tiếng đầu tiên, Hà Thiên đã có thể nhìn thấy bóng dáng của nhóm bệnh nhân đầu tiên đang đi trên đường. Bình thường y đều khám bệnh ở trong phòng, có điều hôm nay trong phòng còn có người đang ngủ, y đành chuyển địa điểm ra bên ngoài sân.
Phía cuối chân trời, những tia nắng đầu tiên đã bắt đầu chiếu xuống. Tốp bệnh nhân đầu tiên cũng đã chạm chân đến cửa nhà y, thấy y đang ngồi ngoài sân lập tức lên tiếng gọi:
"Hà đại phu, Hà đại phu."
Khám một mạch tới tận khi mặt trời lên cao, trong phòng mới truyền đến tiếng động. Tống Kim Tùy mơ mơ màng màng bước ra ngoài sân đón ánh nắng.
Tống Kim Tùy: ...
Bệnh nhân đang đứng trong sân đợi thăm khám: ...
"Hà đại phu, cậu thanh niên đẹp trai này là ai vậy?"
Mập
"Cậu thanh niên, cậu quen biết Hà đại phu sao? Tại sao lại ngủ ở trong nhà Hà đại phu thế?"
Hà đại phu...
Tống Kim Tùy: ...
Cái đám người ồn ào c.h.ế. t tiệt này, có cách nào đuổi hết bọn họ đi không?
"Mọi người bình tĩnh chút, cháu là đồ đệ Hà đại... Hà Thiên tiên sinh vừa mới thu nhận. Ngày đầu tiên theo học nên hôm qua có hơi quá sức, giờ mới có thể thức dậy ra mắt với mọi người, thật ngại quá."
Hà Thiên: ...
Hắn ta nói cái quái gì thế? Ý tứ này có khác gì thê tử mới về nhà trượng phu nhỡ ngủ qua giờ ra mắt họ hàng nhà trượng phu hay không?
Không được, sao y lại nghĩ như thế?
Hắn ta sao có thể là thê tử...
Lối suy nghĩ đáng sợ này của y rất nhanh bị khối lượng công việc lớn trong ngày đẩy lùi. Tống Kim Tùy thích ứng rất nhanh, chỉ trong vòng một canh giờ đã có thể làm quen với công việc nơi này. Mọi thứ y giao cho hắn, hắn đều có thể thu xếp chu toàn trong thời gian ngắn nhất.
So với một Tiểu Tâm mất cả tháng mới có thể làm quen được, tốc độ học tập của hắn quả thật nhanh hơn rất nhiều.
Dưới sự trợ giúp của hắn, công việc của y kết thúc sớm hơn thường ngày rất nhiều. Tống Kim Tùy giúp hắn tiễn nốt bệnh nhận cuối cùng, thân tàn ma dại ra trở vào trong nhà.
Hà Thiên lúc này đang ngồi nghỉ trên bàn, thấy hắn đi vào lại hừ lạnh một cái.
"Thái độ gì đây? Ta đã giúp ngươi nhiều thế mà không biết cảm ơn à? Hà Thiên tiên sinh?"
Hà Thiên: ...
Tống Kim Tùy bị dày vò cả ngày, bụng đói đến mức không còn sức ở đây lôi kéo với phản diện. Hắn không thèm nói nữa, hai bước gộp thành một lao xuống giường.
Hà Thiên từ đầu đến cuối ngồi trên bàn, chẳng biết đã tiến tới cạnh giường từ lúc nào. Hắn chỉ vừa nằm xuống giường, chỗ còn chưa kịp ấm, cổ tay đã bị y nắm lấy, kéo hắn ngồi dậy:
"Chưa thay đồ không được lên giường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!