Chương 12: (Vô Đề)

Tống Kim Tùy đang dẫn đầu đám ăn mày ăn đồ ăn, thấy bóng dáng của phản diện từ xa đi tới, hắn lập tức đứng thẳng người, vẫy vẫy tay:

"Hà đại phu, mau tới đây ăn thôi."

Phản diện: ...

Có chút không muốn ăn nữa.

Tống Kim Tùy chủ động nhường một chỗ cho y, đưa y một bọc thịt:

"Ta đặc biệt để phần người đó, mau ăn đi, ngon lắm."

Phản diện: ...

Rõ ràng là đồ do chính tay y tự mua, sao bây giờ đến lượt người khác mới y rồi? Ngon lắm? Không ngon thì y sẽ mua về sao?

Nói thừa.

Y hừ lạnh một tiếng thế nhưng vẫn đưa tay nhận lấy thịt. Chẳng rõ từ lúc nào, mọi thứ thuộc về hắn đều khiến y cảm thấy chán ghét.

Y vừa nhận lấy đồ ăn, đám nhóc ăn mày xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng tò mò:

"Hà đại phu, cái huynh đẹp trai này là gì với huynh vậy ạ? Huynh ấy bảo bọn đệ muốn biết thì phải tự hỏi huynh."

Phản diện liếc mắt nhìn Tống Kim Tùy.

Tống Kim Tùy ho khan hai tiếng, tiếp tục ăn thịt trong tay mình.

Cậu ta là...

"Huynh là đồ đệ mà Hà đại phu mới thu nhận. Huynh không muốn giới thiệu từ đầu là muốn các đệ đoán chút thôi. Ha ha." Tống Kim Tùy cười khan hai tiếng.

Phản diện: ...

Cái danh xưng đồ đệ này có vẻ càng dùng càng thuận miệng rồi đó. Y có nên ra mặt bác bỏ nó không? Cả đời này của y chỉ nhận một mình Tiểu Tâm là đồ đệ mà thôi. Sao có thể tùy tiện nhận một kẻ không rõ thân phận làm đồ đệ được.

Đám ăn mày nghe thấy hắn được y nhận làm đồ đệ thì hâm mộ cực kì. Bọn chúng dùng hai mắt sáng ngời nhìn hắn:

"Huynh được Hà đại phu nhận làm đồ đệ thật ư? Tuyệt thật đấy, chắc là huynh giỏi lắm."

"Đương nhiên rồi. Huynh cực kì giỏi luôn, huynh còn được Hà đại phu công nhận đó."

"Nhưng mà, huynh đã là đồ đệ của Hà đại phu rồi, tại sao huynh vẫn gọi huynh ấy là Hà đại phu giống bọn đệ vậy?"

À, cái này...

Ông đây quên mất phải thay đổi cách xưng hô, tắc trách rồi.

"Cái này là do huynh ấy không thích ta gọi là sư phụ. Huynh ấy yêu cầu ta gọi huynh ấy là Hà đại phu."

"Đệ biết ngay mà, sao huynh ấy có thể đồng ý để người khác ngoài Tiểu Tâm tỷ tỷ gọi là sư phụ được." Tên ăn mày dùng ánh mắt cảm thông nhìn hắn.

Tống Kim Tùy bị một người ăn mày cảm thông: ...

Bữa ăn đến gần nửa đêm mới kết thúc. Trước khi để đám nhóc này vào nhà nghỉ ngơi, phản diện còn bắt bọn nó phải chạy quanh sân mấy vòng. Nói cái gì mà phải tiêu cơm nếu không sẽ bị đau bao tử. Tống Kim Tùy cũng không ngoại lệ, bị y bắt chạy mấy vòng.

Hắn đã quen với vận động, tới khi đám thanh niên ăn mày người lết người bò đi vào trong phòng nghỉ, hắn vẫn khí huyết căng tràn.

"Chúng ta cũng về nghỉ thôi chứ nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!