Hỗn loạn kết thúc, phản diện không nói không rằng tự mình cầm lấy thùng đồ vừa bị hắn ném vào góc, xoay lưng đi trở về. Tống Kim Tùy không biết phải dỗ thế nào, chỉ đành quay lưng đi theo sau. Đùa gì thế, ông đây vừa tốn công bảo vệ hắn ta, đến giờ nhận lại chỉ là sự lạnh lùng.
Đau buồn thật đó.
Hắn đi theo sau y. Hai người trở về khu vực thuộc quyền sở hữu của phản diện. Từ xa, hắn đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào khác thường vọng ra từ nơi đó, sau khi tới gần, hắn mới phát hiện tiếng ồn ào này từ đâu phát ra.
Giữa con đường vẫn luôn yên tĩnh, đèn đuốc sáng rực. Binh lính mặc giáp phục đứng ở giữa đường, bọn họ đang khống chế một số thanh niên ăn mặc rách rưới, có kẻ vẫn đang đạp cửa từng nhà.
"Mau lên, lôi hết đám người cư trú bất hợp pháp ra ngoài này cho ta. Người không có thẻ chứng minh thân phận lập tức trói lại."
Phản diện thấy tình hình không mấy khả quan, lập tức ném thùng đồ ăn xuống đất, nhanh chân tiến về phía đám binh lính: Có chuyện gì vậy?
Đám binh lính vừa nhìn đã nhận ra y, thái độ không mấy hồ hời:
"Hà đại phu, xin lỗi vì đã làm phiền ngài. Chúng tôi chỉ là tới đây bắt người theo lệnh mà thôi."
Mập
Đám thanh thiếu niên ăn mày thấy phản diện thì lập tức nhào người qua, hận không thể ôm lấy đùi của y:
"Hà đại phu, đại phu mau cứu chúng đệ. Chúng đệ không muốn bị bắt đâu."
Phản diện vô cùng bình tĩnh, thấp giọng an ủi: Các đệ đừng lo.
Y đứng thẳng người, lấy từ trong túi ra một nắm tiền, đưa cho tên binh linh có quân hàm cao nhất:
"Tướng gia, đây đều là huynh đệ có chút bệnh trong người được tôi thu dưỡng ở đây để chữa bệnh. Các đệ ấy không có người thân nên chưa có giấy chứng minh thân phận, đợi khi nào ta chữa xong cho các đệ ấy sẽ lập tức đưa các đệ ấy ra khỏi hoàng thành. Đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho mọi người."
Binh lính nhìn đống tiền trong tay, không khỏi động tâm. Bọn họ quanh năm sống dưới sự sắp đặt của người khác, đột nhiên được người khác nhún nhường, vui vẻ là điều đương nhiên.
Bọn họ nhận lấy đống tiền này ngay lập tức, kéo ra một nụ cười:
"Hóa ra mấy người này đều thuộc quyền quản lý của Hà đại phu. Nếu như Hà đại phu đã nói vậy thì chúng tôi cũng không làm khó nữa. Mong Hà đại phu thông cảm, mấy chuyện này đều là do bên trên phái xuống bắt chúng tôi kiểm tra, chúng tôi mà không làm theo thì cũng khó ăn nói."
Phản diện gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu:
"Vấn đề này ta cũng hiểu rõ, ta không trách gì tướng gia. Mọi người trở về nhà cẩn thận, có người bị thương thì cứ đến tìm ta."
"Vậy thì cảm ơn Hà đại phu trước."
"Các ngươi không cần nói cảm ơn, trong lòng ta vẫn mong các ngươi không phải tới gặp ta. Ở đời người, không đau không ốm là tuyệt nhất."
"Chúng tôi đi trước, đã làm Hà đại phu kinh sợ rồi."
Đám tướng lĩnh bắt đầu leo lên ngựa. So với khí thế phía trước thì lần này yên tĩnh hơn nhiều. Không gian tràn ngập trong tiếng vó ngựa, đám thanh thiếu niên ăn mày ngồi im nín thở, chờ cho tới khi người đã đi hết mới dám cử động.
Bọn họ lao tới chỗ phản diện, khóc bù lu bù loa:
"Hà đại phu, cuối cùng huynh cũng về rồi. Hôm nay huynh đi đâu mà về muộn như vậy? Dọa tụi đệ sợ muốn chết."
"À, hôm nay ta đi mua chút đồ."
Nói rồi, y đưa mắt nhìn hắn. Tống Kim Tùy suốt chặng đường đều giữ im lặng, đột nhiên bị y nhìn thì hơi chột dạ. Hắn đưa mắt nhìn y, rất nhanh hiểu được ám hiệu.
Sau khi quay trở lại chỗ phản diện để thùng đồ ăn, hắn liền bê thùng đó lên, mang tới trước mặt nhóm người.
Xung quanh có không ít bệnh nhân đang khám chữa ở đây bị động, bọn họ ngó đầu qua khung cửa hỏi thăm:
"Hà đại phu, có việc gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!