Chương 83: (Vô Đề)

Yến Phất Y tự nhận mình không phải người tốt nhưng cũng sẽ không rêu rao mình là người xấu. Nghiêm khắc mà nói, hắn là một người bình thường không tốt cũng không xấu, đang cố gắng sống một cuộc đời thật tốt.

"Gia gia đã rất lớn tuổi rồi, trước đây ông ấy chịu không ít khổ sở nên thân thể vẫn luôn không được tốt lắm." Yến Phất Y không muốn kể câu chuyện này nhưng hắn đã mất đi sự tin tưởng của bạn thân vì sự nghịch ngợm của mình. "Năm ngoái ông ấy bắt đầu có chút thần chí không rõ, nói mê sảng. Đôi khi buổi tối đi vệ sinh mà đầu óc không tỉnh táo, ông ấy liền tự chạy ra ngoài đi lang thang, có lần vô ý còn rơi xuống vực núi sâu, người thiếu chút nữa thì không còn… Ông ấy khi trẻ có mỹ danh là trí giả, về già lại mơ mơ màng màng như vậy khiến người ta nhìn có chút khó chịu trong lòng."

Giọng điệu của Yến Phất Y rất bình thản, không thêm mắm thêm muối, cũng không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào.

"Ta dẫn ông ấy đến Hư Tĩnh tông xin thuốc. Nữ quan của Hư Tĩnh tông nói cho ta biết những vị thuốc cần thiết để điều trị chứng rối loạn tâm thần nhưng cũng nói với ta rằng dù thuốc có được bào chế xong, ông ấy có lẽ cũng chỉ còn sống được vài năm nữa. Đại nạn buông xuống, không cần thiết mạo hiểm sinh mạng đi lấy những dược liệu giá trị ngàn vàng này, người gần đất xa trời dù sao cũng không bằng người còn sống."

Yến Phất Y ngồi bên cửa sổ, nghịch ngợm đung đưa chân: "Nhưng ta cảm thấy, dù chỉ còn vài năm cũng tốt, ta muốn ông ấy tồn tại một cách minh mẫn, biết rõ mình đã từng sống trên đời này, chỉ đơn giản là vậy thôi."

"Thì ra là thế." Lời nói của Yến Phất Y rất bình tĩnh nên Vọng Ngưng Thanh cũng rất bình tĩnh. Nàng không có ý định truy hỏi quá khứ của người khác, đó là một sự mạo phạm.

Vọng Ngưng Thanh không hỏi thêm nhiều, Yến Phất Y lại cảm thấy có chút không tự nhiên. Hắn có lẽ là một kẻ quái thai trời sinh phản cốt, người khác càng hy vọng hắn làm gì, hắn càng không muốn làm và ngược lại. Hắn cảm thấy thiếu nữ thuần khiết như sương mùa đông trước mặt có lẽ không hứng thú với quá khứ của mình, liền nói một số chuyện liên quan đến Cao Hành Viễn: "Ta và lão Cao là bạn thân từ nhỏ.

Khi còn nhỏ, gia gia dẫn ta đến ở nhà hắn một thời gian, ông coi như là nửa sư trưởng của hắn nên ta và hắn vẫn khá hợp nhau."

Cao Hành Viễn là một người có tính cách lãnh đạm trời sinh. Sự lãnh đạm này không phải là loại lạnh lùng "người sống chớ đến gần", mà là sự thờ ơ không vui không ghét đối với mọi việc trên thế gian. Khi còn nhỏ, Yến Phất Y cũng không phải người dễ mến, nghịch ngợm cực kỳ, vô tâm vô phổi, có thể nói là mèo ghét chó chê. Mặc dù có một khuôn mặt đẹp như búp bê nhưng không thể mê được cái tính thấy ai cũng phải đến chọc hai cái của hắn, nên bạn bè đồng trang lứa đều không thích chơi với hắn.

Chỉ riêng Cao Hành Viễn là khác, thiếu niên lớn hơn hắn vài tuổi mặt lạnh lùng, nghiêm trang múa kiếm trúc. Dù Yến Phất Y có chọc hắn thế nào, hắn đều không quan tâm, có phong thái quen thuộc của người lớn.

Một người cứng nhắc như khúc gỗ như vậy, Yến Phất Y làm sao có thể nhịn được không tiếp tục động tay động chân?

Thế là từ làm phiền biến thành chọc ghẹo. Những cậu bé nhỏ khi làm chuyện ngu xuẩn thì trong lòng chẳng có chút suy tính nào, cho đến khi Cao Hành Viễn lấy cớ "cản trở việc học hàng ngày" mà đánh cho Yến Phất Y bò lê bò lết. Viễn Sơn Hầu ra tay không nặng không nhẹ, đánh cho đứa trẻ nhỏ hơn mình nhiều tuổi phải kêu cha gọi mẹ gọi gia gia. Kể từ đó, Yến Phất Y liền có thêm một người cha.

Tuổi thơ của Yến Phất Y bất hạnh, người nuôi dưỡng hắn lại vì tuổi tác ngày càng cao mà lòng có dư nhưng sức không đủ. Có thể nói hắn lớn lên thành dáng vẻ không quá lệch lạc như hiện tại, còn đều ít nhiều nhờ vào Cao Hành Viễn, người như cha như huynh. Đương nhiên, định nghĩa "không quá lệch lạc" này cũng rất hạn chế, dù sao Cao Hành Viễn quý lời như vàng, hắn không giỏi nói đạo lý với người khác, phạm lỗi thì đánh một trận là được.

Cho nên sau khi "đối đãi người khác không chân thành", Yến Phất Y đã bị đánh một trận tơi bời.

"Thật không ngờ ngươi lại có một người bạn như vậy." Vọng Ngưng Thanh sau khi nghe xong, quay đầu nhìn về phía Cao Hành Viễn.

"Phụ thân nói, một là gặp được tri kỷ hợp tính tình, hai là gặp được "bạn thân" trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Đây là số mệnh của gia tộc chúng ta." Cao Hành Viễn không muốn đi sâu vào chủ đề này.

Cao Hành Viễn vẫn là rất may mắn, bởi vì cuộc đời hắn đã nở ra hai lòng đỏ trứng (ý nói có được những điều may mắn, quý giá một cách đặc biệt, hiếm có), hắn đã có bạn thân, lại còn có tri kỷ.

"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút chuyện." Yến Phất Y giơ lên một khuôn mặt tươi cười trắng nõn. Khi không làm điều gì xấu, hắn thật sự sạch sẽ như tuyết mới rơi giữa rét đậm. "Vân cô nương, ngươi đã từng gặp Yến Xuyên chưa?"

Vọng Ngưng Thanh nhìn hắn, vẻ chuyên chú trong mắt thiếu niên không thể che giấu dưới vẻ ngoài tươi tắn. Nàng thẳng thắn nói: "Đã gặp."

"Hả?" Yến Phất Y dường như không ngờ thiếu nữ vẫn giữ im lặng trước mọi người lại trả lời câu hỏi của mình: "Vậy…"

Hắn dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ cách dò hỏi tiếp, lại như trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không rõ suy nghĩ.

Thế là Yến Phất Y mím môi cười một chút, để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào, giống như một chú chó con ngây thơ chất phác: "Vậy, hắn có khỏe không?"

"…" Dường như không ngờ Yến Phất Y sẽ hỏi một câu hỏi như vậy, Vọng Ngưng Thanh cũng cân nhắc một lát: "… Thân thủ trác tuyệt như lời đồn."

Đó chính là ý nói "thân thể khỏe mạnh" một cách uyển chuyển. Vọng Ngưng Thanh vừa nói xong, liền thấy Yến Phất Y nở nụ cười. Khác với nụ cười hơi phù phiếm vừa rồi, nụ cười này rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Vọng Ngưng Thanh không thể diễn tả. Không giống vui vẻ cũng không giống trào phúng, mà như rất nhiều cảm xúc không rõ trộn lẫn vào nhau đến nát nhừ, không nhìn ra thành phần nhưng ít nhất mỗi loại đều là chân thật.

Biết tin Yến Xuyên còn sống, Yến Phất Y liền tính toán mang theo thuốc dẫn rời đi. Trước khi hắn rời đi, Cao Hành Viễn gọi hắn lại: "Yến Hồi đã chết."

Yến Phất Y lên tiếng, không chút để ý, dường như không có gì đáng gọi là lớn lao.

"Ngươi có ý tưởng gì không?"

"Ta có thể có ý tưởng gì?" Yến Phất Y sờ sờ hộp ngọc đựng nguyệt lộ trong túi áo: "Ân oán giang hồ nhiều như vậy, ai biết là tông phái nào đã bị báo ứng chứ?"

"Nhưng lật lại bản án chung quy sẽ có manh mối, dù chỉ là đốm lửa nhỏ." Cao Hành Viễn nói một cách bí hiểm, tối nghĩa: "Hoa trên ngực Yến Hồi là tuyết tháng sáu."

Yến Phất đáp lại một tiếng, liền xoay người từ cửa sổ mà nhảy ra, vút mình hoàn toàn vào bóng đêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!