Vọng Ngưng Thanh ngồi xổm ở góc bậc thang, lặng lẽ thẫn thờ, mèo nhỏ ngồi xổm bên cạnh nàng, ánh mắt dại ra nhìn dòng người qua lại trên phố.
Chuyện này vì sao lại biến thành cái dạng này? Mèo nhỏ có chút không hiểu.
"Cái kia... Tiểu Ngưng Thanh à, ngươi không đói bụng sao?"(vì giờ nữ9 nhỏ nhắn đáng iuu nên mèo nhỏ gọi ngươi chứ k gọi ngài nữa nhaa:333)
"Đói."
Vọng Ngưng Thanh nói, nhíu mày che dạ dày mình. Hàm Quang Tiên Quân từ khi tích cốc (nhịn ăn, chỉ sống bằng năng lượng) đã không còn ăn thức ăn phàm tục nữa, nên đối với cảm giác "đói khát" này vô cùng xa lạ. Mặc dù nói thân thể nàng hiện tại đối với phàm nhân đã vô cùng cường đại, căn cốt thanh kỳ (xương cốt phi phàm), khí huyết dồi dào. Nhưng dù thân thể có cường tráng đến mấy, đói bảy ngày đều sẽ trở nên rất yếu, điểm này, Vọng Ngưng Thanh cũng không thể ngoại lệ.
"Nguyên bản muốn hát rong đầu đường kiếm chút tiền, kết quả không phải bị người quấn lấy bái sư (nhận làm thầy) thì cũng muốn cưỡng đoạt mang về làm tiểu thiếp, đánh một trận xong hao phí thể lực kết quả càng đói bụng..." Mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy đường đường Hàm Quang Tiên Quân lưu lạc đến bước này thật là khiến người ta cảm khái hổ xuống đồng bằng bị chó khinh (hổ xuống đồng bằng bị chó khinh
- ý nói anh hùng sa cơ thất thế).
"Hơn nữa đợi lâu như vậy, Kỳ Lâm Triệt không tới..."
Mèo nhỏ đã cùng Vọng Ngưng Thanh ngồi xổm ở đây đợi ba ngày, Kỳ Lâm Triệt vẫn không tới, Tôn thượng có thể thật sự giá hạc tây đi (chết, ý nói về cõi tiên) mất.
Bị đói chết gì đó… Cũng coi như khổ đau nhân sinh đi.
Mèo nhỏ chưa bao giờ nghĩ tới, Vọng Ngưng Thanh mất đi ký ức, lại có thể diễn "Vân Xuất Tụ" giống đến như vậy.
Khi mèo nhỏ đề xuất "phong ấn ký ức", Vọng Ngưng Thanh cũng không hề phản bác hay từ chối. Cuối cùng, một người một mèo quyết định phong ấn ký ức của Vọng Ngưng Thanh về năm mười lăm tuổi.
Theo lời Vọng Ngưng Thanh, Minh Kiếm Tiên Tôn từng nói rằng nàng trước năm mười lăm tuổi đã xảy ra chuyện không tốt, bởi vậy đều đã quên sạch. Phong ấn ký ức đến năm mười lăm tuổi, đối với nàng mà nói thì cũng giống như uống canh Mạnh Bà, không có gì khác biệt. Mặc dù mèo nhỏ bị câu nói này của nàng chọc tức đến quá sức, nhưng vẫn thành thật phong ấn ký ức của nàng đến năm mười lăm tuổi.
Kết quả, có chút ngoài dự đoán.
Mèo nhỏ nhảy xuống bậc thang, nó quay đầu nhìn nàng thiếu nữ ôm đàn ngồi trên bậc thang, mặc dù đói đến mức suy yếu nhưng vẫn thanh lệ thoát tục (trong trẻo, thoát tục) như phiến băng trên núi.
Khi nàng không nói lời nào, nàng như một vốc ánh trăng lặng lẽ. Mái tóc đẹp như mực buông xõa vì không được chỉnh sửa mà hơi lộn xộn, nhưng lại tăng thêm ba phần vẻ đẹp tự nhiên cho nàng. Rõ ràng tâm hồn như trẻ thơ, nhưng ánh mắt lại như đọng lại sương tuyết, mang cảm giác tịch liêu và cô độc. Nhưng cái vẻ xuất trần thanh khiết không nhiễm thế tục đó, chỉ làm người ta nhớ tới câu "trừ quân thân ba thước tuyết, thiên hạ ai xứng bạch y" (ngoài người mặc y phục trắng tinh khiết như tuyết, ai trong thiên hạ xứng với y phục trắng?).
Mèo nhỏ đến giờ vẫn nhớ rõ, khoảnh khắc Tôn thượng vừa mất đi ký ức ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt giống như thú non mới phá vỏ, chỉ biết theo sát kẻ khác. Đồng tử trong suốt đến mức liếc mắt một cái thấy đáy. Nàng tỉnh lại sau không hỏi gì cả, cứ vậy an tĩnh, ngoan ngoãn nghe lời nó sai bảo. Nó nói gì, nàng làm cái đó, vừa không hỏi nguyên nhân, cũng không bận tâm hậu quả.
Bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy, thật giống như con rối không có tâm hồn, ngay cả giết người cũng không thể khiến lòng nàng gợn lên một tia sóng.
Nhưng mèo nhỏ cũng phát hiện, Vọng Ngưng Thanh trong trạng thái này căn bản không thể rời xa người khác. Trước đây, nó muốn đi xa một chút, nàng đều sẽ không chút do dự theo kịp, nắm đuôi nó hỏi nó muốn đi đâu. Mặc dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng dường như chỉ cần nàng ở một mình, liền không có cách nào an tâm.
Mèo nhỏ chưa bao giờ nghĩ tới, Vọng Ngưng Thanh mười lăm tuổi, sẽ là một nàng thiếu nữ ngoan ngoãn, sợ hãi cô đơn, đáng yêu đến như vậy.
So với Hàm Quang Tiên Quân một kiếm hàn quang mười chín châu (nhất kiếm quang hàn mười chín châu
- ý nói kiếm pháp cực kỳ lợi hại, lạnh lẽo), Tiểu Ngưng Thanh mười lăm tuổi hiển nhiên khiến người ta bớt lo hơn, cho nên lần này hẳn là sẽ vô cùng thuận lợi, sẽ không xảy ra sai lầm nào nữa… chứ?
Mèo nhỏ mặt không biểu cảm mà ngẩng cái đầu to bằng quả óc chó của mình, nhìn đám người đang che khuất ánh mặt trời trước mắt, chỉ cảm thấy không hiểu sao.
Đây… là muốn làm gì vậy?
"Thân mặc y phục trắng, ôm đàn vân văn bằng gỗ đàn, trong đàn giấu kiếm, vẻ ngoài đoan trang, thanh nhã." Một giọng nói trong trẻo, lạnh nhạt truyền đến từ trong đám người. Mèo nhỏ híp mắt lại, mới nhìn rõ đó là một thanh niên thân mặc hoa phục (quần áo sang trọng), đầu đội mũ cánh chuồn (mũ quan), thân khoác áo bào màu xanh, một vẻ sống trong nhung lụa kiêu căng quý phái. "Là ngươi phải không? "Tiên nữ áo trắng" đã giết Vương viên ngoại."
Vọng Ngưng Thanh chớp chớp mắt, sắc mặt mờ mịt. Mèo nhỏ vội vàng ở bên cạnh nhắc nhở: "Chính là cái tên tai to mặt lớn còn tuyên bố muốn cưới ngươi làm tiểu thiếp thứ 28 đó."
"Ừ ừ." Vọng Ngưng Thanh liên tục gật đầu, thản nhiên nhìn về phía nam tử áo xanh, ánh mắt trong suốt nói: "Không sai, là ta giết."
Mèo nhỏ sụp đổ: "… éc éc ngươi đừng nói ra chứ!"
"Ngươi thừa nhận là tốt rồi." Nam tử dẫn theo một số lớn bộ khoái (quan lại phụ trách bắt giữ, điều tra) lạnh lùng giơ tay: "Mang nàng đi."
"Vâng, Kỳ đại nhân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!