Chủ sự đưa hai tay nâng ngọc bội cho Vọng Ngưng Thanh, nhỏ giọng nói: "Không biết vị đại nhân nào có gì phân phó?"
"Đường vận chuyển gạo của triều đình, cùng với tuyến đường vận chuyển quân lương đi. Qua chút thời gian sẽ cấp một khoản tiền lớn cho ngươi, mua sắm quân lương và lập tức vận chuyển đến biên thành."
Chủ sự nghe vậy, khẽ gật đầu, xoay người lập tức trở về phòng trong, lục lọi trên giá sách một lúc, không bao lâu liền mang hai ống trúc niêm phong kín trở lại, đưa cho Vọng Ngưng Thanh.
Mèo nhỏ: "……"
Mèo nhỏ có chút ngơ ngác, vận chuyển quân lương cùng tuyến đường chính là tuyệt mật, đây cũng là để phòng ngừa kẻ cắp cướp đường. Nhưng chủ sự lại dễ dàng giao tình báo ra. Nếu lỡ xảy ra chuyện, triều đình thậm chí không cần điều tra chứng cứ, có thể trực tiếp chém đầu hắn.
Vọng Ngưng Thanh bắt được tình báo mình muốn, lại cầm lấy ngọc bội hồng mai, lạnh lùng nói: "Ngươi không biết gì cả, hiểu chưa?"
Chủ sự chắp tay thi lễ, cúi người thật sâu: "Vâng, tối nay trăng sáng gió mát, mọi âm thanh đều tĩnh lặng."
Có được câu trả lời vừa lòng, Vọng Ngưng Thanh liền vượt tường, không quay đầu lại mà rời đi.
Lúc sau Vọng Ngưng Thanh bào chế đúng cách (làm theo phương pháp đã được kiểm nghiệm và thành công), thuận lợi lấy được những thứ mình muốn. Nhưng nàng đối mặt với những người khác nhau lại có thái độ khác nhau, khi thì mạnh mẽ, khi thì khiêm tốn, rất kì lạ.
"Trong đó có bí quyết gì sao?" Mèo nhỏ vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu.
"Tự mình ra đón, thái độ khiêm tốn, là quan hệ chủ tớ; sai người đến dẫn, dường như triệu kiến (vua gọi thần tử đến gặp mặt), là quan hệ hợp tác; trên mặt tươi cười, thái độ khéo léo lấy lòng, hơn phân nửa có ý đồ khác."
Vọng Ngưng Thanh rất kiên nhẫn giải thích: "Chỉ có quan viên tứ phẩm trở lên mới có thể thượng triều, ngũ phẩm và dưới ngũ phẩm không có tư cách diện kiến thánh nhan (gặp mặt vua). Nhưng nếu tên những người này xuất hiện trong danh sách, thì tám phần là bên trong họ có một con đường truyền tin tình báo. Lão gia tử Sở gia đã chết, thế lực ngầm mà ông đã gây dựng chắc chắn sẽ có sự biến động.
Nhưng loại thế lực giấu trong bóng tối này, chủ nhân tuyệt đối không thể lộ diện, cho nên họ thường dùng vật yêu thích của chủ tử bên mình làm bằng chứng thân phận."
Mèo nhỏ sau khi nghe xong, bừng tỉnh: "Cho nên ngài mới làm Sở Dịch Chi đeo ngọc lên triều? Hắn sau ngày đại hôn đã thượng triều, tất cả mọi người sẽ chú ý hắn. Người không rõ chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng thế lực ngầm của Sở gia lại sẽ coi sự khác thường đó là một ám chỉ, bởi vì không ai nghĩ rằng lão gia tử Sở gia lại giao thế lực ngầm cho Dung Hoa công chúa nổi tiếng hoang đường."
Vọng Ngưng Thanh gật đầu, nói thêm: "Đường dây ngầm này không phải ai cũng từng gặp công tử Sở gia, bởi vậy người phụ trách giao tiếp sẽ thác ấn (chạm khắc một dấu hiệu hoặc hình ảnh trên một vật liệu khác) hoặc vẽ phụ tùng (vật dụng, đồ vật đi kèm) bên người công tử Sở gia, làm vật tượng trưng cho Sở gia truyền xuống. Những người tự mình ra đón, là tình nguyện chịu chém đầu mà đến, hơn phân nửa là tâm phúc của lão gia tử Sở gia, bởi vì họ biết những chuyện bí mật hơn, người hầu thân cận của họ cũng không thể biết. Những người sai người đến dẫn, không phải là bị nắm thóp, thì là quan hệ đôi bên cùng có lợi, cho nên mới dám để người thứ ba biết được, không sợ hãi."
Mèo nhỏ cảm thấy thông suốt, nhưng lại còn chút thắc mắc : "Vậy tại sao những người mặt mang cười, thái độ khéo léo lấy lòng, lại là có ý đồ khác?"
Vọng Ngưng Thanh lạnh nhạt nhướng mày: "Nửa đêm canh ba, lặng yên mà đến, vừa thấy liền biết là chuyện không minh bạch, lại bày ra bộ dạng quan trường bát diện linh lung (chỉ người khéo léo, giỏi giao thiệp, được lòng nhiều phía) đó, là đang làm màu cho ai xem?"
Mèo nhỏ: "… Ta đã hiểu." Cho nên đối với cấp trên đừng cợt nhả, nếu không chính là tự chuốc vạ vào thân.
Mèo nhỏ đã hiểu. Hàm Quang tiên quân đến cả lão gia tử Sở gia cũng không tin, cho nên mới lấy đại công tử Sở gia làm tấm mộc. Nàng đang thử những mối quan hệ này, xem những ai có thể dùng được cho nàng và ai không thể. Tình báo nàng muốn thực chất là một kính chiếu yêu (gương có thể soi ra yêu quái, ở đây dùng để ví von thứ có thể vạch trần bản chất thật), đầu trâu mặt ngựa hay gì đó đều có thể lộ ra hết.
Với thân phận trưởng công chúa của nàng, muốn biết điều gì mà Vương Kiểu Nhiên lại giấu nàng sao?
"Tiền mua sắm quân lương từ đâu mà đến?" Mèo nhỏ lo lắng nói.
"Đại hôn của Trưởng công chúa, bệ hạ ban thưởng một khoản tiền lớn để trùng tu phủ công chúa, nếu chưa đủ thì còn có hồng trang mười dặm." Vọng Ngưng Thanh hạ giọng báo các con số, khiến mèo nhỏ kinh ngạc, lại nói: "Số tiền này đủ để quân Trấn Bắc chịu đựng mùa đông này là không thành vấn đề, nhưng Viên Thương ngoài quân Trấn Bắc còn sẽ viện trợ bách tính khổ sở, cho nên số tiền này vẫn không đủ."
Mèo nhỏ buồn bực: "Vậy phải làm sao đây?"
Vọng Ngưng Thanh tìm chỗ ẩn nấp để thay trang phục thị nữ của phủ công chúa, lấy khăn che mặt, cầm thẻ bài của mình đi về: "Vậy nên muốn thu hối lộ."
Muốn cho quan viên kinh thành biết, lời nói của trưởng công chúa có thể ảnh hưởng nhất định đến tên hôn quân Vương Kiểu Nhiên đó. Vậy thì vì cầu xin nàng làm việc, tự nhiên sẽ có ngàn vạn bông tuyết bạc chắp tay đưa tiễn (tiền bạc đổ về rất nhiều, như tuyết rơi không ngừng, còn được dâng lên một cách tự nguyện).
Như vậy, Dung Hoa công chúa đã mang ác danh tham ô, nhận hối lộ, Viên Thương lại có thể dựa vào số tiền này để đánh hạ giang sơn Cảnh Quốc.
Mèo nhỏ bị Vọng Ngưng Thanh đem phủ về công chúa, bán tín bán nghi hệt như một đứa trẻ ngây thơ tò mò: "Vậy ngài lấy danh nghĩa phò mã hành sự, lỡ như hắn thật sự bị người phản bội hãm hại thì sao?"
"Ta là một nàng công chúa điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ương ngạnh còn không bảo vệ được phò mã của mình sao?"
Mèo nhỏ nghĩ thầm, đúng vậy, bọn họ là vì tiếng xấu mà tới, đương nhiên là muốn tự tìm đường chết như thế nào thì làm như thế đó.
"Sở gia chi viện quân Trấn Bắc, mặc kệ thành công hay thất bại đều không liên quan đến ngài. Nếu thất bại, ngài có thể lấy thân phận trưởng công chúa bảo vệ tính mạng phò mã. Nếu thành công, vận mệnh sẽ trở lại đúng quỹ đạo, nhưng hết thảy đều không liên quan đến ngài. Vừa không ảnh hưởng đến việc luyện tâm, cũng sẽ không làm ngài thiếu nhân quả không rõ, thế nhân hận ngài thì vẫn hận ngài, ghét thì vẫn tiếp tục ghét, ngài vẫn sẽ bị ngũ xa phanh thây, Viên Thương cũng sẽ không biết người đưa than ngày tuyết không phải là phò mã, mà là ngài, người đầy mình tiếng xấu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!