Chương 11: (Vô Đề)

Ở Kinh Đô, ngoài những giai nhân tóc mây mặt hoa và chàng trai phóng khoáng, còn có những công tử ăn chơi xuất thân từ các gia đình công thần, chẳng làm được gì nên hồn, chỉ giỏi ăn chơi trác táng.

Hạ Phi Chương là một công tử ăn chơi.

Là con thứ của Nghĩa Chương hầu, hắn thân phận cao quý nhưng không cần kế thừa gia nghiệp. Trời có sập thì còn có cha già và các ca ca đỡ, đời này hắn chỉ ăn chơi phung phí cũng chẳng ai dám trách móc. Hạ Phi Chương chơi lớn, cũng rất biết chơi. Các trò như đá cầu, mã cầu, ném thẻ vào bình rượu đều là những thứ hắn chơi chán ngấy. Nếu nói con cháu thế gia ở Kinh Đô được chia làm hai phe, một bên thuộc về Tiêu Cẩn, thì bên còn lại hẳn thuộc về Hạ Phi Chương.

Phe văn nhân thanh nhã của Tiêu Cẩn và phe công tử ăn chơi của Hạ Phi Chương vốn chẳng ưa gì nhau. Tuy không đến mức xé toạc mặt, nhưng nếu có cơ hội chê cười đối phương thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Sở Dịch Chi là bạn thân của Tiêu Cẩn, một trong bốn tiểu lang quân của Kinh Đô, từ trước đến nay có tiếng "Thanh cao như mai". Hôn sự của hắn với Dung Hoa công chúa đương nhiên được chú ý đặc biệt. Nhưng những người quan tâm đến chuyện này, ngoài Tiêu Cẩn thực lòng lo lắng cho bạn thân, thì chỉ còn lại những công tử ăn chơi như Hạ Phi Chương đến để chế giễu.

"Hạ huynh, chúng ta chỉ là người tầm thường, chỉ có huynh là thân thế hiển hách nhất. Không biết huynh đã thấy trưởng công chúa chưa? Nghe đồn khiếm nhã như vậy, lẽ nào mặt xấu như Vô Diệm (cực kỳ xấu xí)?"

"Nói bậy, trưởng công chúa từ nhỏ đã có vẻ đẹp xuất chúng. Năm lên năm, tiên đế đã từng gọi trưởng công chúa là đệ nhất mỹ nhân của triều đại. Ngay cả quý nữ đệ nhất Kinh Đô năm đó là Từ Thái Phi cũng không bằng, phong hiệu cũng lấy hai chữ Dung Hoa đủ để thấy sắc đẹp lộng lẫy đến mức nào. Lời huynh nói không khỏi có chút mua vui cho thiên hạ (Ý nói làm trò cười, gây chuyện để người khác cười chê)."

"Hiền đệ nói phải, là ta đã nghĩ sai." Người mở miệng mặt mũi ngượng nghịu, vội vàng chắp tay liên tục xin lỗi.

"Đẹp thì sao chứ? Trên đời này thiếu gì cô nương xinh đẹp? Hoa mùa xuân, trăng mùa thu, mỗi thứ đều có vẻ đẹp riêng, thật khó phân cao thấp. Theo ta thấy, trưởng công chúa có lẽ chỉ đẹp trong mắt những người thiên vị mà thôi." Hạ Phi Chương rung đùi đắc ý, nói có lý có lẽ: "Nhưng đẹp thì sao, sinh ra cao quý thì sao? Một thê tử "chung thuỷ" như vậy, ta trăm triệu lần không dám muốn."

Hạ Phi Chương nói năng không kiêng nể gì nhưng cũng chẳng ai trách móc. Cảnh Quốc vốn có phong tục cởi mở, rất thoáng đãng như trăm nhà đua tiếng (ý nói tự do ngôn luận). Ngay cả nửa năm nay vì tân đế lên ngôi mà triều đình hoang mang lo sợ, thì cũng chẳng liên quan gì đến những con cháu hoàng gia được hưởng ân sủng của tổ tiên như bọn họ. Thánh Thượng yêu thích phong hoa tuyết nguyệt, lại luôn tự nhận là một quân tử có đạo đức.

Quân tử nhân hiếu, sao có thể không tốt với con cháu tông thân (người trong hoàng tộc, có quan hệ huyết thống) như bọn họ? Mà Cảnh Quốc lại lấy "Cuồng" làm niềm kiêu hãnh. Lúc này nói đến những chuyện phong lưu của hoàng gia, họ chẳng cảm thấy ngại ngùng chút nào.

Trong chớp mắt, đã đến ngày đại hôn. Ôm tâm trạng xem trò vui, Hạ Phi Chương mang theo đám chó săn (ám chỉ những người bạn bè, tay sai đi theo) của mình đến dự tiệc mừng, thực chất là để xem trò cười của Sở Dịch Chi.

Công chúa thành thân là để "gả thấp", tiếp nối truyền thống xa xưa. Hôn lễ thật sự là "Hôn lễ", chọn thời điểm tổ chức vào lúc mặt trời lặn, hoàng hôn. Xe phượng loan nghi lộng lẫy, của hồi môn lớn (của cải, tài sản hồi môn của cô dâu) trải dài mười dặm. Hôn lễ Cảnh Quốc không có mũ phượng khăn voan, chỉ có "hoa thoa thanh chất liền thường, thanh y cách mang vạt lí" (món trang sức cài tóc đơn giản, áo xanh lá cây bên trong).

Tân lang mặc áo đỏ, tân nương áo xanh, không khoác khăn voan, mà dùng quạt tròn che mặt.

Loan nghi của công chúa đã đến, tân lang Sở Dịch Chi mang một thân áo đỏ, tự mình ra đón.

Sở Dịch Chi dung mạo cực kỳ tuấn tú, ngũ quan như những nét sơn dầu đậm đà, sâu sắc. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm như những viên mã não được chạm khắc. Đại hôn công chúa, hôn phục của phò mã đương nhiên là theo quan chế (quy định của triều đình). Hôn phục có hoa văn phức tạp, lại là màu đỏ đậm rực rỡ, hiếm có chàng trai nào có thể điều hoà được. Nhưng Sở Dịch Chi một thân áo đỏ đứng đó khoanh tay, trang phục lộng lẫy không chỉ không che khuất phong thái của hắn, ngược lại còn làm hắn càng thêm phần xuất sắc, rất có vài phần cao ngạo cắt tuyết đẽo băng, đón gió lạnh mà nở rộ.

Hạ Phi Chương nhìn từ xa, trong lòng thầm mắng, đại công tử nhà họ Sở này và Tiêu Cẩn đúng là một giuộc, luôn thích làm màu. Không biết cưới công chúa nổi tiếng hoang đường này, hắn về sau còn ngẩng mặt lên được không?

"Mỹ nhân đệ nhất triều đại này, rốt cuộc trông như thế nào?"

Hầu hết khách khứa ở đây đều đến dự tiệc mừng với câu hỏi này. Rốt cuộc, người đời đối với Dung Hoa công chúa từ trước đến nay chỉ nghe tiếng mà không thấy mặt, trong lòng rất tò mò.

Họ nhìn Sở Dịch Chi tiến lên, đưa một tay về phía loan giá, lễ nghĩa chu toàn, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thần tử. Chỉ là sắc mặt lại lạnh nhạt vô cùng trông không giống như cưới gả, mà như thể chỉ để đón tiếp. Người biết chuyện đều hiểu Sở Dịch Chi ngày thường vốn là bộ dạng đó. Người không hiểu thì không khỏi cau mày, nghĩ thầm: Cho dù danh tiếng có hỗn độn thế nào, công chúa vẫn là cành vàng lá ngọc được sủng ái, đại công tử Sở gia làm qua loa như vậy, sợ là sẽ đắc tội vị công chúa nổi tiếng ngang ngược này.

Công chúa xuống kiệu, một bàn tay hờ hững đặt trên tay phò mã. Hai người cùng nhau bước vào hỉ đường (nơi làm lễ cưới). Hạ Phi Chương đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy nhìn theo. Chỉ cảm thấy trưởng công chúa toàn thân kim nạm ngọc thuý (trang sức bằng vàng và ngọc bích lấp lánh), khiến người ta hoa mắt, không nhìn rõ. Hai người bái đường, tiếp đến là lật quạt (nghi lễ cô dâu lật quạt che mặt).

Phò mã rất có tài danh, thơ lật quạt cứ làm hết bài này đến bài khác, nhưng không thấy công chúa rời quạt tròn ra. Công chúa hoàng gia rụt rè, nhưng Hạ Phi Chương lại chịu không nổi sự tra tấn "ngàn lần kêu vạn lần gọi" như vậy. Hắn thò gần nửa người ra, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của tân nương.

Tân nương vừa nãy dường như đang ngẩn người. Hạ Phi Chương vừa thò đầu ra, nàng lập tức tỉnh lại. Nàng không theo quy tắc phò mã nói một câu thì dịch một chút, mà dứt khoát nhanh gọn lật quạt ra.

Ngàn lần kêu vạn lần gọi cuối cùng cũng gọi ra.

"Đùng" một tiếng, Hạ Phi Chương chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Ly rượu đồng trong tay không giữ chắc, "keng" một tiếng rơi xuống đất.

Hỉ đường ồn ào náo nhiệt trong khoảnh khắc tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi. Ngay cả ti nghi (người điều hành nghi lễ) cũng dường như quên cả lễ nghĩa, khó nói thành lời. Miệng hắn há ra rồi lại há ra, nhưng một câu cũng không nói được.

Mọi người ở đây, ai mà không ngầm phán đoán bộ dạng của Dung Hoa công chúa chứ? Một tuyệt sắc giai nhân, trên người lại có những ồn ào mờ ám như vậy, hẳn là một nữ tử quyến rũ ph*ng đ*ng ư? Nàng sẽ trông như thế nào? Cử chỉ điệu đà? Đôi mắt đẹp ẩn tình? Đầy đặn quyến rũ đến mức liếc mắt một cái đã khiến người ta liên tưởng đến chuyện tình ái ư?

Nhưng ai cũng không nghĩ đến, Dung Hoa công chúa lại có vẻ ngoài như vậy.

Nàng đẹp không? Tự nhiên là đẹp. Nàng diễm lệ không? Tự nhiên là diễm lệ.

Chỉ là dưới sắc đẹp lộng lẫy đó, lại có một đôi mắt lạnh lùng cô độc, không mang theo bất kỳ d*c v*ng nào, không vương bất kỳ sự trần tục nào.

Người ta thường nói vẻ đẹp nằm ở cốt cách chứ không phải ở da thịt. Dưới vỏ bọc diễm lệ này lại ẩn chứa sự cô độc tột cùng, như thể trong xương thịt đều ẩn chứa sự lạnh lẽo của mùa đông, trong sạch như một vốc tuyết mới trên núi sâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!