Chương 42: Võ Khúc

Một chiếc xe in dòng cữ bảo hộ động vật chạy ra khỏi thành phố Ngô Minh suốt cả đêm, nó đi đến tỉnh lỵ tiếp giáp với thành phố Ngô Minh.

Điều kiện của vườn bách thú ở thành phố Ngô Minh rất hạn chế, mà cáo Bắc Cực lại là động vật quý hiếm bậc hai trong sách đỏ được quốc gia bảo hộ, nên sau khi hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã của địa phương trải qua thảo luận thì đã quyết định đưa cáo Bắc Cực đến một nơi có môi trường sống tốt hơn ngay trong đêm.

"Cũng không biết con hồ ly này bị tên buôn lậu nào đưa đến thành phố Ngô Minh nữa, cũng may nó gặp được người tốt, chứ nếu không thì ngày tháng sau này sẽ tội nghiệp lắm."

Nhân viên nhìn con hồ ly liên tục kêu la trong lồng, nói với đồng nghiệp,

"Nhưng mà tính tình của con hồ ly này cũng nóng nảy ghê luôn ấy."

"Nói không chừng cũng do tính tình không tốt, bọn tội phạm buôn lậu động vật hoang dã lo nó làm ồn nên mới ném nó đi đấy."

Đồng nghiệp thở dài,

"Nếu nó cứ làm ầm ĩ như vậy, tôi sợ còn chưa đến tỉnh lỵ thì cơ thể của nó không chịu nổi trước rồi."

Vừa dứt lời, một màn sương mù dày đặc đột nhiên dâng lên ở con đường trước mặt, nhưng vì không thể dừng xe trên đường cao tốc nên bọn họ đành phải giảm tốc độ xe, mở đèn pha lên:

"Sao đột nhiên lại có một màn sương lớn như vậy chứ?"

Tài xế đổ mồ hôi trong lòng, hắn đã từng nghe những tài xế khác kể về chuyện sương mù đột nhiên trở nên dày đặc trong chớp mắt này và hiện tượng dị thường này thường có liên quan đến hiện tượng siêu nhiên.

Hắn quay đầu nhìn về phía hai nhân viên tuấn tú lịch sự rồi dùng sức nắm chặt tay lái:

"Hai người, nếu lát nữa có nhìn thấy hiện tượng gì kỳ lạ, nhớ đừng có phát ra tiếng gì đấy."

Vừa nói xong câu này thì hắn liền nhìn thấy có một người đột nhiên đi ra giữa đường, bị xe tông trực diện.

A! Hai nhân viên đồng thanh hét lên.

Tài xế sờ mồ hôi trên mặt, câu vừa rồi xem như nói vô ích rồi.

"Tôi, chúng ta có cần báo cảnh sát không?" Một trong hai người nhân viên run rẩy lấy điện thoại ra, nhưng dù làm như thế nào cũng không bấm đúng số được.

Gọi con khỉ!

Tài xế cắn răng nói,

"Đêm hôm khuya khoắt, làm gì có ai đi trên đường cao tốc chứ, hơn nữa......"

Giọng hắn run lên,

"Căn bản là không có cảm giác va chạm gì hết."

Hai nhân viên sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: Ý của anh là gì?

"Còn có thể là gì nữa, chúng ta đụng phải ma rồi." Tài xế thấy hai người bọn họ sợ tới mức mặt trắng như giấy,

"Hai người lấy điện thoại lấy ra, bật ứng dụng nghe nhạc lên."

Để làm gì?

"Tìm kiếm các bài hát có chính khí mạnh mẽ đi, Quốc tế ca cũng được."

"Stand up, all victims of oppression."

(Hãy đứng lên, hỡi tất cả nạn nhân của sự áp bức.)

Tắt đi! Tài xế cũng có chút sợ hãi, nên đã không nhịn được mà mắng hai nhân viên,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!