Con người không nghe thấy âm thanh này, nhưng hai Yêu tu Khổng gia lại nghe được rõ ràng.
Ai đấy?
"Hóa ra ngu xuẩn cũng biết ta đang mắng ngu xuẩn"
Khổng Dương và Khổng Nguyệt tìm một vòng chung quanh, cuối cùng dừng mắt trên cây du to trong sân.
Khổng Nguyệt cười mỉa một tiếng:
"Hóa ra là thụ yêu có thần thức lại không thể hóa hình, Điểu tộc chúng ta gần hai mươi năm qua tuy không có chim biến hóa, nhưng vẫn mạnh hơn Thụ tộc bọn mi, ở đây có chỗ cho mi nói chuyện à?"
Ha ha. Thụ yêu rung lá cây,
"Ta chửi ngu xuẩn, bọn mi lại cứ khăng khăng chụp cái tên gọi này lên đầu mình, trách ta chắc?"
Từ nhỏ Khổng Nguyệt đã sống những tháng ngày được người trong tộc vây quanh, đó giờ luôn xem thường Thụ tộc vô danh, tức thì muốn ra tay dạy dỗ cái cây không biết điều này.
"Xin hỏi cô cậu đây có cần giúp đỡ gì không?"
Đỗ Trọng Hải sờ cái bụng béo, mặc chiếc áo khoác cũ ung dung đi xuống tầng, nhìn thấy hai người Khổng Dương và Khổng Nguyệt thì vội nói,
"Hiện chúng tôi đã hết giờ làm rồi, nếu như hai người không có việc gấp thì buổi chiều có thể quay lại, tôi…"
Hừ!
Khổng Nguyệt rút tay về, lườm cây du:
"Coi như hôm nay mi gặp may." Bây giờ thế đạo thay đổi, trừ phi là tình huống vạn bất đắc dĩ, Yêu tu không thể bại lộ thân phận của mình trước mặt con người.
Chúng ta đi thôi.
Khổng Nguyệt không thèm nhìn Đỗ Trọng Hải, xoay người rời đi.
"Thanh niên bây giờ nóng nảy quá." Đỗ Trọng Hải bưng bình trà của mình, chầm chậm đi ra ngoài, hoàn toàn không hay biết mình mới lướt ngang qua hai tiểu yêu tinh.
Vì bị con người giễu cợt, đã vậy còn bị Lưu Mao bắt gặp đi tìm Thẩm Trường An gây chuyện.
Khổng Dương và Khổng Nguyệt sĩ diện lại sợ trưởng bối trách phạt sau khi trở về cũng không nói gì, trốn trong phòng phụng phịu.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp tức giận quá lâu, đã có yêu trong tộc tới mời họ, nói là đại yêu già nhất của Thụ tộc, cây dâu yêu muốn tìm họ nói chuyện.
Hai yêu khá mù mờ, cây dâu yêu tìm họ làm chi?
Bọn họ chạy tới đại sảnh, thấy trưởng lão tộc Khổng Tước ngồi nghiêm chỉnh, cây dâu yêu ngồi ở ghế khách quý, sắc mặt u ám.
Thấy cảnh này, Khổng Dương và Khổng Nguyệt hơi sợ, quy củ đi tới trước mặt trưởng bối, hành đại lễ.
"Chính là hai ngươi bắt nạt tiểu bối tộc ta?" Cây dâu yêu nheo mắt, quay đầu nhìn về phía trưởng lão Khổng Tước,
"Lão Khổng, Điểu tộc bọn lão có ý gì, có phải là thấy Thụ tộc bọn ta ít yêu, thì có thể mặc sức ức hiếp đúng không?"
"Hai kẻ nghiệp chướng này, còn không mau nhận lỗi với trưởng lão Thụ đi?" Trưởng lão Khổng Tước không khỏi đỡ trán, bởi vì Yêu tu hệ thực vật biến hình vô cùng khó khăn cho nên bọn họ cực kỳ bao che khuyết điểm, chẳng những thế mà họ còn rất là vô sỉ.
Một ngàn năm trước, Thủy tộc có một kẻ không có não, ỷ vào Thủy tộc nhiều người, bắt nạt một thụ yêu vừa biến hình chưa được trăm năm.
Từ đó trở đi, các đại yêu Thụ tộc ngày nào cũng chạy tới Long cung kể khổ, dùng mọi thủ đoạn khóc lóc lăn lộn, khiến cho Yêu tu Thủy tộc nhìn thấy Yêu tu hệ thực vật đều có bóng ma tâm lý.
Nghĩ đến cảnh ngộ năm ấy của Thủy tộc, trưởng lão Khổng Tước lại cảm thấy váng đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!