Con, con sợ. Nhóc bí lùn mới nãy tinh thần hãy còn hăng hái mà giờ lại nằm úp sấp trên vai mẹ, thút tha thút thít nhìn Thẩm Trường An,
"Đây là kẻ xấu, dữ lắm."
"Ừ, kẻ xấu này to lớn quá, vậy nên phải cần phù thủy nhỏ các ngài cùng đánh bại gã." Thẩm Trường An không để ý đến những người lớn ầm ĩ kia, nói với mấy đứa nhỏ không ngừng khóc thút thít,
"Chỉ cần các ngài vung gậy thần, sau đó nói với gã, bó tay chịu trói đi, bí đỏ xấu xa, gã sẽ không thể làm việc xấu nữa."
Thật, thật ạ?
Nhóc bí lùn nắm gậy thần, có vẻ nóng lòng muốn thử.
Tất nhiên rồi. Thẩm Trường An đè kẻ gây rối trên mặt đất, không cho gã cơ hội đứng dậy,
"Mau lên mau lên, các phù thủy nhỏ, dũng sĩ cần sự giúp đỡ của các ngài."
Những người lớn có mặt ở đây dần dần kịp phản ứng, cách hóa trang của kẻ gây rối này đến người lớn bọn họ nhìn còn có bóng ma tâm lý, nói gì đến trẻ con xung quanh.
Hành động của cậu trai này là muốn xóa bỏ bóng ma tâm lý cho lũ nhỏ ư?
Quả nhiên có mấy đứa bé dũng cảm vung gậy thần, chỉ vào Dịch Quỷ nói:
"Biến biến biến, biến thành bí đỏ. Bó tay chịu trói đi, bí đỏ xấu xa!"
"Tốt lắm, cảm ơn sự giúp đỡ của các phù thủy nhỏ. Quả bí đỏ xấu xa này đã bị dũng sĩ tôi thu phục rồi, giờ tôi phải giao bí đỏ xấu xa cho các chú cảnh sát đây." Thẩm Trường An quay đầu hỏi những người lớn ở xung quanh,
"Có ai có dây thừng không, tôi trói cánh tay của gã đã, tránh cho gã lại ném đồ linh tinh, gây ra một đống chuyện phiền phức."
Đây đây.
Một ông chủ siêu thị lách vào trong đám người, lấy ra một sợi dây thừng rất dài,
"Đủ không, không đủ tôi lấy cho cậu thêm mấy dây nữa."
"Đủ rồi đủ rồi, chúng ta trói người chứ không phải buộc bánh chưng." Thẩm Trường An nhận dây thừng, lưu loát trói Dịch Quỷ lại.
"Ha ha, chàng trai này chắc là người luyện võ nhỉ, động tác còn thuần thục hơn cả thợ giết mổ trói heo ở quê bọn tôi"
Dịch Quỷ nghe thế thì lửa giận ngút trời, lũ dân đen vô tri này lại lấy con lợn thấp hèn để hình dung gã? Gã muốn ngẩng đầu lên nhìn kẻ nói chuyện là ai, nhưng đầu chỉ mới hơi nhấc lên đã bị bàn tay của Thẩm Trường An đập xuống.
"Thành thật tí đi, đừng hết nhìn đông rồi nhìn tây!" Thẩm Trường An cột tay và người Dịch Quỷ vào với nhau, nói với người hóng chuyện chung quanh,
"Mọi người nhường chút, tôi đưa gã này tới nơi ít người, tránh dọa các bạn nhỏ khác."
Mọi người thấy cậu đeo thẻ công tác giữ gìn trật tự an ninh, không có ý kiến với cách làm của cậu.
Hơn nữa trên người gã này thật sự quá ghê tởm, đa số người cho dù có lòng hóng hớt cũng bị dáng vẻ buồn nôn của đối phương dọa chạy, nhao nhao tỏ ý để cậu mau chóng giao người cho cảnh sát.
Lúc này ông chủ siêu thị lại lấy ra một cái túi dứa to trùm lên người Dịch Quỷ, tức khắc che khuất hơn nửa người gã.
Những thứ khó coi tốt nhất là nên che đi thì hơn.
Dịch Quỷ!
Gã là Dịch Quỷ đấy!
Dịch Quỷ khiến vô số kẻ nghe tiếng đã sợ vỡ mật, đáng lẽ đây không phải đãi ngộ của gã, chắc chắn là những kẻ này không biết sức mạnh của gã.
Từ diễu võ dương oai lúc sinh ra, cho đến bị loài người giễu cợt, vây xem, coi thường rồi bị loài người đánh lăn ra đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!