Chương 2: Gốc Cây

"Sông lớn chảy về đông, sao trên trời trông về Bắc Đẩu!"

"Thấy chuyện bất bình quát lên một tiếng (1)…" Thẩm Trường An ngâm nga theo máy nghe nhạc trong xe, coi bộ tâm trạng cũng không tệ lắm, chỉ có điều hơi lạc giọng.

Trên đường núi dày đặc hơi nước chợt có con chim rừng hốt hoảng vút qua, khiến cả con đường lộ vẻ hoang vu vô cùng.

Nghe tiếng hát lạc điệu của Thẩm Trường An, Đinh Dương lấy điện thoại ra nhìn.

Kể từ lúc anh ta và Thẩm Trường An đổi ghế lái, mới trôi qua chưa tới nửa tiếng, nhưng anh cứ cảm thấy bọn họ đã lái xe trên con đường này mấy giờ rồi.

Sờ ảnh vĩ nhân trên người, anh ta yên tâm hơn, may mà anh ép dẻo ảnh, gặp mưa cũng chẳng sợ.

Xe quẹo qua một ngã rẽ, Đinh Dương thấy cách đó không xa có một người đàn ông cả người dầm mưa ướt sũng vẫy tay với họ, hình như muốn nhờ họ chở một đoạn.

Rừng núi hoang vắng, bên ngoài lại mưa to thế này, đi một mình rất nguy hiểm, Đinh Dương vội vàng mở miệng:

"Này Trường An, phía trước có người muốn quá giang, mình chở anh ta một đoạn nhé."

Đâu ạ? Thẩm Trường An phanh lại, nước trong vũng bùn bị xe đè xuống bắn tung tóe mấy mét.

Nhìn người đàn ông vẫy tay bị nước bùn bắn khắp người từ đầu tới chân, môi Đinh Dương run rẩy.

Hay là thôi đừng dừng lại, anh ta sợ sau khi đối phương lên xe sẽ đánh chết Thẩm Trường An mất.

"Anh Dương ơi, người ở đâu vậy anh?" Thẩm Trường An nhìn bốn phía không thấy có ai, sau khi tắt máy nghe nhạc thì nghi ngờ nhìn về phía Đinh Dương,

"Hay là anh nhìn nhầm rồi chăng?"

Đinh Dương chớp mắt, lại nhìn kỹ người đàn ông ở ven đường.

Hóa ra đây không phải người, chỉ là một gốc cây, không biết bị kẻ nào rảnh háng choàng một chiếc áo cũ rách nát lên trên, nhìn từ xa trông như một người đàn ông duỗi tay.

"Mưa to quá, nhìn hoa cả mắt."

Đinh Dương cười ngượng, lòng hơi bất an,

"Mình đi nhanh lên, mấy người chị Quyên vẫn đang chờ tụi mình về đấy."

Thẩm Trường An nhìn đồng hồ,

"Mới hơn hai giờ, vẫn còn kịp."

Xe van tiếp tục khởi động, chắc là bởi thái độ của Thẩm Trường An ảnh hưởng tới Đinh Dương, tâm lý sợ hãi không giải thích nổi của anh ta đã biến mất hơn nửa.

Để không khiến bầu không khí trong xe lúng túng, anh ta lại bắt đầu tán dóc với Thẩm Trường An.

May mà đối phương không phải người lầm lì ít nói, bầu không khí tán gẫu của hai người rất hòa hợp.

Trò chuyện về sau, Đinh Dương nhìn mưa to ngoài cửa xe, lo lắng nói:

"Gần đây là thời tiết tốt để gặt lúa, trời mưa to thế này, chẳng biết có ảnh hưởng đến việc thu hoạch của bà con không."

"Mưa mùa hè đó giờ đến vội, tạnh cũng mau, anh đừng lo." Thẩm Trường An nhìn Đinh Dương nhiều thêm, người đồng nghiệp này trông không lớn tuổi lắm nhưng tư tưởng lại rất tốt.

Vậy là tốt rồi.

Đinh Dương cười,

"Quê anh ở nông thôn, hồi bé từng thấy nhiều chuyện mùa hè gặt lúa gấp, thế nên giờ thấy thời tiết xấu là lại lo. Trường An là người thành phố, chắc không biết rõ về những chuyện ở nông thôn đâu nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!