Về cả đi. Đạo Niên nhìn sương dày trong đêm tối, vẻ mặt mệt mỏi, như thể vạn vật thế gian cũng không khơi dậy nổi hứng thú cho anh, Không cần bái kiến.
Đáy mắt Lưu Mao lộ vẻ lo lắng, nhưng lại không dám làm trái ý của Đạo Niên.
Anh ta móc một tấm lệnh bài từ trong ngực, ném ra ngoài cửa xe, lệnh bài tan vào trong màn sương dày đặc vô tận.
Rất nhanh sương dày tan hết, đèn đường trên phố dường như cũng trở nên sáng hơn.
Sau khi ô tô lái đi không lâu, một chiếc xe buýt cũ nát lắc lư đi tới từ đầu đường.
Chẳng biết có phải trên xe treo chuông gió không mà cứ phát ra tiếng leng keng leng keng liên tục.
Đi kèm với tiếng chuông, bên dưới biển báo xe buýt có mấy bóng người lờ mờ xuất hiện.
Bọn họ đứng xếp hàng, lần lượt chen lên chiếc xe buýt cũ nát đến bong tróc nước sơn.
Thẩm Trường An chở ông Trương về lại khu chung cư, thấy ông cụ rầu rĩ không vui bèn nhỏ giọng nói:
"Ông ơi, cháu đi lấy ít rau xuống, ông đừng đóng cửa nhé."
"Khỏi, ông không chiếm món hời lớn như thế."
Ông Trương xua tay, Về ngủ đi.
"Thế buổi tối ông nghỉ ngơi cho khỏe ạ." Thẩm Trường An thấy vẻ mặt ông tuy uể oải, nhưng tinh thần vẫn tốt, vậy là yên tâm lên tầng, tắm rửa xong nằm sấp trên giường đánh một giấc ngon lành.
Hôm sau rời giường, cậu cảm thấy toàn thân sảng khoái, dường như cả ánh mắt cũng sáng hơn.
Sớm ra lười nấu nướng, cậu làm cho mình bát mì trứng rau, ăn xong thì chạy tới văn phòng.
Cậu cảm thấy nên mua cho mình một phương tiện đi lại, mỗi ngày quốc bộ đi làm tuy rèn luyện thân thể, nhưng bất lợi cho việc ngủ nướng của cậu.
Qua hai ba tháng nữa là đông rồi, thành phố Ngô Minh lại là khu vực hành chính không cung cấp hệ thống sưởi hơi, ngày tháng gian nan lắm.
Đi vào văn phòng, Thẩm Trường An ngửi thấy mùi bánh quẩy, cậu tìm kiếm chung quanh, thấy trước mặt Từ Trạch đặt một cái cốc, một chiếc đĩa sứ trắng.
Nhưng mà trong đĩa không phải bánh mì và bò bít tết, mà là bánh quẩy cắt thành miếng.
Uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy mà cũng chú trọng thế này, không hổ là chàng trai tinh tế của văn phòng họ.
Phát hiện Thẩm Trường An đang nhìn mình, Từ Trạch lau khóe miệng:
"Anh còn một cái, em ăn không?"
"Không anh, em cảm ơn, em ăn sáng ở nhà rồi." Thẩm Trường An nhìn quanh, phát hiện chị Quyên bình thường tới sớm nhất hôm nay lại vắng mặt.
Thấy Thẩm Trường An không ăn, Từ Trạch cũng không ép.
Chờ anh ta ăn sạnh đĩa bánh quẩy thì vừa đúng còn một phút là tới giờ làm.
Thẩm Trường An nhìn Từ Trạch dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ, để cặp tài liệu trước mặt, nghĩ bụng, mấy đồng nghiệp trẻ này của cậu thật ra đều là nhân tài.
Đinh Dương sợ muốn chết nhưng lúc nào cũng chạy việc bên ngoài vào buổi tối.
Từ Trạch tinh tế lịch sự nhưng lại thích lẩu, bánh quẩy, sữa đậu nành.
Còn có Trần Phán Phán nắm bắt tin tức cực kỳ nhanh nhạy.
Ba người này đặt ở bộ phận khác có thể hơi kì lạ, nhưng ở đây lại vô cùng phù hợp và hài hòa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!