Cúp điện thoại, Đạo Niên nhìn cửa sổ sát đất to lớn, chậm rãi quay đầu nhìn thuộc hạ cong lưng lau nhà:
"Dọn dẹp, có khách tới."
Thuộc hạ nghe vậy vội vàng đứng thẳng người, tiện thể ném cây lau nhà trong tay đi, cây lau nhà rơi vào trong xô, không hề có tí nước bẩn nào văng ra:
"Thưa tiên sinh, xin hỏi tiếp đãi theo quy cách nào ạ?"
Con người.
Đạo Niên lười biếng dựa vào giường êm, bổ sung một câu,
"Con người có thể nhớ tên của ta."
Tôi hiểu rồi. Vẻ mặt thuộc hạ nghiêm túc,
"Chúng tôi đi chuẩn bị ngay đây ạ."
Thẩm Trường An không có kinh nghiệm tới nhà bạn làm khách, trong một chốc có chút kích động nho nhỏ.
Trước kia vì tránh mang rắc rối đến cho bạn bè, cậu đều cố gắng không tới nhà bạn chơi.
Chắc là bởi thành phố yên bình này cho cậu cảm giác an toàn, hoặc có lẽ giờ cậu không muốn ở một mình, thế nên sau khi Đạo Niên mời cậu tới nhà ăn lẩu, cậu không hề nghĩ ngợi đồng ý ngay.
Có lẽ, có lẽ Đạo Niên không thích tiếp xúc với người khác, cũng mong có người ăn cùng.
Thẩm Trường An mua một túi trái cây tươi ở tiệm hoa quả, lại mua một bó hoa hướng dương ở tiệm hoa bên cạnh.
Cậu vừa bắt xe tới cửa khu dân cư của Đạo Niên đã thấy Lưu Mao và một cậu trai chưa gặp bao giờ chờ ở đó.
Cậu Thẩm.
Lưu Mao nhìn thấy cậu, thái độ cực kỳ nhiệt tình,
"Nhiệt liệt chào mừng cậu tới, xin mời cậu đi bên này."
Hoa quả trong tay được đối phương xách, Thẩm Trường An bị thái độ quá nhiệt tình của đối phương hù cho sững sờ:
"Anh Lưu không cần khách sáo vậy đâu, chút hoa quả đó tôi xách được mà."
"Cậu là khách quý của tiên sinh, việc nặng này sao có thể để cậu làm được." Lưu Mao đưa hoa quả cho cậu trai bên cạnh, tự mình dẫn đường cho Thẩm Trường An.
Đi vào khu dân cư, Thẩm Trường An phát hiện chỗ này cực kỳ khác biệt, tuy nhìn từ bên ngoài không khác mấy với những khu dân cư khác, nhưng thực tế diện tích xanh hóa cực lớn.
Giữa nhà với nhà gần như không nhìn thấy nhau, cây cối tươi tốt xanh um sắp hàng chỉnh tề, ao nước bao quanh hòn non bộ, hoa tươi không biết tên nở rộ, tỏa ra hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng.
Ở thời đại có thể xây thêm một ngôi nhà thì tuyệt đối không thêm một bãi cỏ, nhà đầu tư của khu dân cư này quả thực có thể gọi là
"nhà đầu tư có tâm nhất".
Không biết đi theo Lưu Mao bao lâu, Thẩm Trường An chỉ thấy trái một con đường lát đá xanh, phải một rừng cây nhỏ, cậu chóng mặt như đi vào một tòa nhà lớn kiểu cổ xưa.
Bốn phía khu nhà không xây tường vây, bụi hoa tươi tốt tạo thành tấm chắn thiên nhiên, khiến tòa nhà này nhiều hơn vẻ thần bí và thú vị không biết phải diễn tả thế nào.
Nhìn trái cây được người ta xách trong tay, còn có bó hoa hướng dương ôm trong ngực, Thẩm Trường An yên lặng nghĩ, quà cậu mang tới cửa có phải hơi bủn xỉn không?
Đang nghĩ ngợi, cửa của căn nhà rộng mở, có mấy người niềm nở tiến tới, vây quanh Thẩm Trường An đi vào cửa.
Ở trong tình cảnh này, Thẩm Trường An bị sự nhiệt tình của mọi người làm cho luống cuống tay chân, bỗng nhớ tới trong Tây Du Ký, lúc đám tiểu yêu đưa Đường Tăng vào trong hang động, khung cảnh hình như cũng vui mừng nhộn nhịp thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!