Bầu không khí hơi lúng túng.
Kiều Chính Nguyên đưa tay ra rồi lại thả xuống, muốn giải thích: "Đông Tử, bác không biết chuyện này..."
"Không sao, không sao!"
Kiều Đông Dương thả ống tay áo xuống, chậm rãi mỉm cười: "Đã lâu rồi cháu không giãn gân cốt. Bác cả thương yêu cháu nhất, lại đưa một tấm bia đến cho cháu đánh.
". Anh nói xong lại nắm tay Trì Nguyệt, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt tối tăm nhìn về phía ông ta."Cháu rất ghét việc dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Việc đánh cho hôm nay đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng lịch sự của cháu!
"Anh rời đi, chỉ để lại một truyền thuyết khác trong lòng đám họ hàng. Ngông cuồng, ngỗ ngược, không tôn trọng người lớn... Trên đường đến bãi đỗ xe, Trì Nguyệt cười không dừng được. Trước kia cô luôn rất lạnh lùng, lúc gặp phải chuyện như thế này, trong lòng thấy chán ghét nhiều hơn vui vẻ. Nhưng hôm nay bị một tên ngu ngốc quấn lấy vu oan, cô lại cảm thấy rất buồn cười. Hơn nữa còn cười không dùng được."Ôi!" Kiều Đông Dương khẽ thở dài: "Tôi bị gọi là kẻ thứ ba rồi, em còn cười được à?
"Trì Nguyệt ngồi lên xe, xoa gò má hơi mỏi, khó khăn lắm mới dừng cười được."Kiều Đông Dương, anh biết không, hình tượng cao ngạo lạnh lùng của anh đã vỡ tan tành rồi..."
"Ai nói tôi không cao ngạo lạnh lùng?" Kiều Đông Dương lườm cô: "Tôi có thể khống chế mọi loại hình tượng, hoan nghênh cô Trì tùy chỉnh theo yêu cầu."
"Ha ha ha ha!"
Trì Nguyệt cười đến run rẩy cả người, sợ khuôn mặt méo mó biến dạng, cô vừa che mặt vừa cười: "Kiều Đông Dương, thì ra anh là người rất thú vị!"
"Hừ!
"Kiều Đông Dương giận tím mặt, nghiêm nghị nhìn cô."Em nói xem phải làm sao bây giờ?
"Trì Nguyệt ngẩng mặt lên:"Làm gì cơ?"
"Tôi bị gọi là kẻ thứ ba rồi, em không cho tôi một danh phận à?"
"Ha ha ha ha!" Trì Nguyệt cười không ngừng, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: "Thế nhưng tôi cảm thấy tôi và anh rất hợp làm anh em! Chúng ta song kiếm hợp bích, đánh khắp thiên hạ không có đối thủ."
"Tôi không tùy tiện thế đâu."
Nhìn nụ cười của Trì Nguyệt gần như biến dạng, Kiều Đông Dương nắm tay cô: "Vui vậy à?
"Trì Nguyệt vô thức gật đầu, quên rút tay về. Kiều Đông Dương nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô:"Vậy cộng điểm cho tôi đi!
"Năm phút sau, trợ lý Hầu và Thiên Cẩu mới đi ra. Trong xe vô cùng vui vẻ. Thiên Cẩu báo cáo tình hình công việc: Không có ai trong Ảnh Viên quét mã QR tài liệu. Kiều Đông Dương không quan tâm:"Biết rồi.
"Anh dùng đầu gối cũng biết không ai dám làm mất mặt Kiều Chính Nguyên ngay trước mặt ông ta. Phương châm sống của bọn họ là không làm mất lòng ai hết."Tôi cũng không hiểu. Bác cả có thù oán với anh sao?" Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương, cô cảm thấy việc hôm nay rất kỳ quặc:
"Nếu không phải kẻ thù thì sẽ không thể làm ra việc xấu xa như vậy. Hơn nữa, thủ đoạn rất vụng về, quá mất mặt."
"Chưa chắc đã là ông ta.
"Kiều Đông Dương lười biếng mỉm cười."Chó không của chưa chắc đã cắn người.
Chó cắn người chưa chắc đã biết sủa."
"Hả?
"Trì Nguyệt không hiểu. Cô hoàn toàn không biết gì về cuộc đấu đá nội bộ nhà họ Kiều."Rốt cuộc anh đã làm mất lòng bao nhiêu người? Ngay cả bác trai ruột cũng không tha cho anh.
"Kiều Đông Dương khẽ hừ hừ, không trả lời. Thiên Cẩu đột nhiên nói một câu:"Tôi là Thiên Cẩu không biết của cũng không biết cắn người. Tôi đáng yêu nhất!
"Trì Nguyệt khẽ giật mình, khóe mắt cong lên vì cười:"Thiên Cẩu, mày có tài liệu về Đoạn Thành Trình thật sao?"
Thiên Cẩu: "Có.
"Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương:"Có thể cho tôi quét mã không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!