Chương 3: ĐÁ BAY RA NGOÀI

Trì Nguyệt không ngờ Đoạn Thành Trình lại to gan lao tới cản đường như vậy.

Dù sao anh ta cũng là người rất nhát gan, lần trước nhìn thấy Kiều Đông Dương còn quỳ gối trong mưa...

Cô mím môi, im lặng nhìn tên ngu trước mặt.

"Sao em lại nhìn tôi như vậy? Không nhận ra tôi sao?

"Đoạn Thành Trình không hề thay đổi cái thói vừa gặp đã làm như quen lắm. Cũng có thể nhận thức cá nhân đã xảy ra sự trục trặc nào đó, anh ta lại còn tỏ vẻ đẹp trai trước mặt Trì Nguyệt, nhẹ nhàng vén tóc mái, ngửa đầu để lộ rõ khuôn mặt, mỉm cười trìu mến:"Mấy tháng không gặp, có phải tôi đã đẹp trai hơn rồi không?

"Trì Nguyệt giật mình, suýt thì phì cười."Mầm đậu thanh xuân trên mặt anh có biết anh tinh nghịch thế không?"

"Trì Nguyệt, em vẫn không thay đổi.

"Vẫn độc mồm như vậy. Đoạn Thành Trình thờ ơ hừ lạnh, hiển nhiên đã nghĩ ra cách đối phó với cô."Chúng ta từng yêu nhau, dù đã chia tay thì cũng không cần nói năng độc mồm thế chứ. Em không có phép lịch sự cơ bản à?

"Hả? Chia tay? Ồ, lần này thú vị rồi! Trì Nguyệt liếc nhìn Kiều Đông Dương rồi lại mỉm cười nhìn anh ta."Anh trúng độc rượu à?"

"Tôi không uống rượu, em không biết à?

"Mấy chuyện tình cảm, gian tình rất khó nói rõ thật giả. Những việc như thế này thường chỉ là việc riêng tư thầm kín giữa hai người, không ai có thể chứng minh có việc đó hay không. Bởi vậy Đoạn Thành Trình mặt không đỏ thở không gấp, trợn mắt mắt nói dối."Tôi biết em hận tôi." Anh ta nặng nề thở dài, dường như đã nhập vai, đắm chìm vào vai nam phụ trong câu chuyện buồn do bản thân tự bịa ra:

"Chia tay lâu như vậy, thật ra tôi vẫn chưa quên em. Thế nhưng bây giờ tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói một câu – xin lỗi, tôi vẫn rất yêu em. Đã lâu như vậy rồi nhưng tôi vẫn không thể quên em."

"Ha ha.

"Cô không trả lời Đoạn Thành Trình, quay sang nhìn Kiều Đông Dương:"Có người bị điên rồi, phải làm sao đây?

"Kiều Đông Dương hơi híp mắt lại, anh luôn mỉm cười nhìn Đoạn Thành Trình biểu diễn, đến khi nghe Trì Nguyệt hỏi mới quay sang nhìn cô:"Bịa ra một câu chuyện rất hay.Trì Nguyệt gật đầu:Ừm, đúng vậy.

Tôi suýt tin rồi."

"Thế thì đưa tiền đi.

"Kiều Đông Dương nghiêm túc nói vậy khiến Trì Nguyệt không kịp phản ứng."Cái gì?"

"Đưa tiền đi, khó lắm mới bịa được một câu chuyện, chúng ta không thể nghe miễn phí chứ." Kiều Đông Dương nói xong thì tìm tiền xu trong túi Trì Nguyệt, đưa cho Đoạn Thành Trình:

"Này, thưởng cho cậu đấy, không thể nhiều hơn được. Cầm đi tiêu đi!"

Đoạn Thành Trình thay đổi sắc mặt, anh ta nghiến răng nhìn đồng tiền xu.

"Anh Kiều, anh có ý gì?"

"Một đồng thôi, không thể nhiều hơn nữa. Đừng mặc cả, cút nhanh lên!"

Kiều Đông Dương búng đầu ngón tay, đồng tiền xu bắn lên đập vào chóp mũi Đoạn Thành Trình rồi rơi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại trước mũi chân anh ta.

"Lần sau đừng bịa một câu chuyện vụng về như thế, bịa thật hay vào, biết đâu tôi còn thưởng thêm mấy đồng cho cậu.

"Kiều Đông Dương nói xong, nhìn sang Trì Nguyệt:"Đi thôi.

"Trì Nguyệt bật cười, lạnh lùng lườm Đoạn Thành Trình, đang định đi theo. Nhưng chẳng biết hôm nay tên Đoạn Thành Trình này bật hack hay là nạp tiền, lại dám to gan như vậy. Anh ta đưa tay ra ngăn cản hai người, hung dữ nhìn Kiều Đông Dương."Tôi không đấu lại được với anh Kiều lắm tiền nhiều của. Dù bị anh cướp mất bạn gái thì tôi cũng chẳng có cách nào.

Vốn dĩ không muốn nói toạc ra, nhưng bây giờ anh lấy tiền ra sỉ nhục tôi, không phải quá đáng lắm rồi sao?"

"Ừm, câu chuyện được nâng cấp rồi à?

"Kiều Đông Dương mỉm cười, nói với Trì Nguyệt:"Đúng là chê một đồng quá ít, lại bắt đầu rồi đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!