Trì Nguyệt im lặng nhìn anh.
Kiều Đông Dương vỗ nhẹ bàn tay đang khoác lên khuỷu tay anh, ý cười trong mắt càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng lạnh hơn.
Hai người đi đến cửa lớn, hai bảo vệ ngăn bọn họ lại: "Chào anh, mời lấy thiệp mời ra!
"Kiều Đông Dương mỉm cười rực rỡ liếc nhìn hai người họ, chắc đây là hai người mới."Không có thiệp mời thì không vào được à?
"Một vài người có khí chất vô cùng mạnh mẽ, quét mặt còn tốt hơn quét vé. Kiều Đông Dương là loại người như vậy, bảo vệ ngơ ngác nhìn anh mỉm cười lạnh lùng, dáng vẻ vừa ngang tàng vừa kiêu ngạo, anh ta không dám lơ là, quay vào trong gọi người phụ trách tiếp đón:"Bác Vương!
"Chẳng mấy chốc, một người đàn ông lớn tuổi đi ra, vừa thấy Kiều Đông Dương đã vội thay đổi sắc mặt, mỉm cười như hoa nở:"Ôi, cậu Đông Dương đến rồi! Mau vào đi, mau vào đi!" Nói xong lại lườm hai bảo vệ:
"Không có mắt à! Không nhận ra chủ nhà à?"
Hai người đứng trước cửa cúi đầu, không dám nói chuyện.
Kiều Đông Dương nắm chặt tay Trì Nguyệt, cười lạnh nhìn bác Vương đang tỏ ra nhiệt tình.
"Cứ đi vào thế này à? Không cần kiểm tra an ninh sao?
"Bác Vương nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của anh, xấu hổ mỉm cười:"Sao lại nói vậy chứ, không phức tạp như vậy đâu, mời cậu! Mời cậu vào trong, bà cụ đang ở trong Ảnh Viên, cậu mau đến đó đi.
Ngày nào bà cụ cũng nhắc đến cậu.
"Kiều Đông Dương cười như không cười nhìn ông ta rồi dẫn Trì Nguyệt đi vào trong. Đúng như suy đoán của Trì Nguyệt, bên trong là một khu vườn cực lớn. Thế nhưng phong cách kiến trúc hoàn toàn khác với công viên, rõ ràng đây là nhà riêng nhưng lại có diện tích cực lớn... Đi một lúc lâu mới đến Ảnh Viên. Trì Nguyệt lại nghe thấy Kiều Đông Dương ho khan. Cô lo lắng hỏi:"Không cần uống thuốc thật sao?
"Kiều Đông Dương mỉm cười ho khan, còn có tâm trạng trêu cô:"Không phải đã uống rồi sao? Em còn muốn tôi uống nữa à?
"Anh nói xong lại túm lấy tay Trì Nguyệt. Trì Nguyệt:"...
"Cô vừa buồn cười vừa bực mình, nhanh chóng rút tay về."Còn lắm mồm nữa! Bẻ gãy anh."
"Phụ nữ độc ác thật. Em muốn bỏ chỗ nào?"
Trong Ảnh Viên có khá nhiều người, ngoại trừ Kiều Chính Sùng và Đông San thì Trì Nguyệt không biết một ai.
Thấy bọn họ xuất hiện, Đổng Sơn thân thiện nhìn về phía bọn họ, thậm chí lúc bà nhìn Trì Nguyệt còn mỉm cười khẽ gật đầu với cô.
Trì Nguyệt cũng mỉm cười với bà, nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay Đổng San hơi lạ.
Hôm qua gặp cô, Đổng San dịu dàng điềm tĩnh, luôn nói năng chậm rãi, là một người phụ nữ đã có chồng rất khéo léo.
Nhưng hôm nay ngồi trong nhóm người này, hình như bà... khiêm tốn hơn nhiều, thậm chí vẻ mặt và động tác đều rất cẩn thận, dáng vẻ cẩn thận này như đang sợ mình trở nên nổi bật.
Trì Nguyệt đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cô nhìn sang Kiều Đông Dương, thấy anh rất bình tĩnh, ngoại trừ việc thỉnh thoảng ho khan thì không còn điều gì kỳ lạ, vì vậy cô cũng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh, không dám lên tiếng.
"Đông Tử!
"Kiều Chính Sùng gọi anh."Thằng nhóc thối, con không biết đi chúc thọ bà nội đi à?
"Kiều Đông Dương đã tìm được chỗ ngồi lại bị ba gọi như vậy, anh thờ ơ nhún vai rồi đứng lên ra hiệu với Trì Nguyệt, dẫn cô đi vào bên trong. Ở bên kia có một nhóm người đang nói chuyện với nhau, một bà lão tóc bạc trắng mặc bộ đồ thời Đường đỏ chót ngồi trên ghế bành ở chính giữa, tuy khuôn mặt nhăn nheo những làn da hồng hào, có thể thấy sức khỏe rất tốt."Bà nội, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, rạng ngời như trời trăng, trẻ mãi không già như tùng bách, luôn luôn vui vẻ, đầy con đầy cháu.
Chúc bà luôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!
"Kiều Đông Dương nói một đống lời chúc mừng, cắt ngang cuộc nói chuyện của bà cụ và những người khác. Bà cụ quay sang mỉm cười hiền hòa, dù dáng vẻ hiền hòa nhưng không hề vui mừng vì nhận được"một đống lời chúc".
"Đến rồi à? Mau tìm chỗ ngồi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!