Chương 12: BIẾT KHÔNG, BIẾT KHÔNG, THÁNG NÀY KHÔNG CÓ TIỀN

A! Trì Nguyệt hét lên.

Sau khi cô uống rượu không thể bình tĩnh như bình thường, giọng nói the thé cứ như đang bị diệt khẩu.

Trợ lý Hầu ngồi trong phòng ăn cũng nghe thấy.

Anh ta thề mình không cố ý, nhưng đôi chân không nghe sai khiến chạy thẳng về phía đó, kết quả nhìn thấy tình cảnh cuồng nhiệt của hai người kia ở trong nhà vệ sinh, không biết phải nói thế nào.

Quần áo xộc xệch, dáng vẻ mờ ám, rõ ràng đang làm cái gì gì đó!

Khẩu vị của anh Kiều nặng thật...

Tại sao lại chọn phòng vệ sinh chứ?

Không thấy gì hết. Không thấy gì hết.

-

Trợ lý Hầu nuốt nước bọt, muốn âm thầm chạy đi coi như mình chưa từng đến đây, nhưng Kiều Đông Dương đã tức giận bế Trì Nguyệt lên đi ra ngoài, đẩy anh ta ngã bảo đảo đập mông vào tường, đau điếng cả người.

"Anh Kiều...

"Anh ta còn muốn nói gì đó, Kiều Đông Dương đã bế Trì Nguyệt đi xa."Hầu Tử, trừ tiền thưởng tháng này.

"Tai họa rơi xuống từ trên trời! Anh ta đã làm sai điều gì? Trợ lý Hầu đi vào phòng ăn, nhìn nồi tôm nóng hổi vừa ra lò, tự tìm kiếm sự an ủi."Tôi ăn một mình, cho hai người tức chết!"

"Tửu lượng kém quá... Hừ, tôi đã nói rồi, em đừng ép tôi...

"Kiều Đông Dương đặt Trì Nguyệt nằm xuống giường, đang muốn rụt tay về cởi giày cho cô, nhưng người phụ nữ này rất khỏe, túm chặt tay anh như sợ anh đi mất, Kiều Đông Dương thứ hai lần cũng không rút tay về được, còn bị cô cào mấy cái."Em cứ nổi điên thế này, sau này tôi còn để em uống rượu nữa thì tôi là cháu trai em!"

"Cháu trai. Tôi có cháu?

"Kiều Đông Dương dở khóc dở cười. Đây là say rượu hay đang giả điên?"Ngoan nào.

"Anh vỗ mặt Trì Nguyệt, khom lưng muốn tiếp tục cởi giày cho cô. Trì Nguyệt lại không cho anh cơ hội. Cô giãy giụa lung tung, hai chân vung lên mấy cái, đôi giày trên chân bị cô đá bay, lượn vòng ở trên không trung, đôi giày này như mọc mắt, một cái bay vượt qua tai Kiều Đông Dương, một cái đập thẳng vào đầu Kiều Đông Dương."Trì! Nguyệt!" Kiều Đông Dương tức giận, khuôn mặt đẹp trai vặn vẹo, giọng nói ôn hòa cũng biến thành nghiến răng nghiến lợi.

Anh muốn mắng người.

Trì Nguyệt lại không cho anh cơ hội đó.

Cô híp mắt, cởϊ áσ khoác, nới lỏng cổ áo, không thèm quan tâm đang có một người đàn ông đứng trước mặt, dùng hai chân kẹp chặt chăn, dáng vẻ ngủ rất ngoan khiến người ta không giận nổi.

Kiều Đông Dương nghẹn họng, đứng yên nhìn cô.

Ánh đèn trong phòng ngủ màu vàng cam như nhuốm màu mơ hồ, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng.

Trì Nguyệt say rượu sẽ nổi điên, nhưng cũng không náo loạn quá nhiều.

Ngoại trừ vừa đánh vừa đá anh ra, hình như không làm chuyện gì quá đáng nữa?

"Ôi. Người phụ nữ này... Đúng là không biết phải làm sao.

"Kiều Đông Dương tha thứ cho cô, lại khom người muốn kéo chăn bị cô kẹp chặt ra, đắp ngay ngắn cho cô. Thế nhưng Trì Nguyệt vẫn không cho anh cơ hội, tay vừa chạm vào eo cô đã bị cô đạp một cái."Cút! Muốn sàm sỡ chị đây? Chết đi...

"Kiều Đông Dương vừa nguôi giận, giờ lại nổi giận đùng đùng. Khuôn mặt anh tối sầm lại, vỗ mặt cô:"Kiều Nguyệt, không, Trì Nguyệt, em xem tôi là ai?

"Trì Nguyệt còn chẳng buồn mở mắt ra:"Tôi không cần biết anh là ai... Dù sao cũng không đẹp trai bằng Kiều Đông Dương.

Cút, không hẹn gặp lại!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!