Chương 11: ÔI, HƯƠNG VỊ CƯNG CHIỀU!

Trì Nguyệt nhíu mày đi xuống nhà.

Trong phòng ăn, ánh đèn mờ ảo, còn có âm nhạc dịu nhẹ...

Thoạt nhìn bầu không khí rất lãng mạn, nhưng nhìn sang Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu đang ngồi đối diện nhau lại cảm thấy rất buồn cười.

Trợ lý Hầu thấy Trì Nguyệt thì khẽ nói: "Anh đừng nói là tôi làm... Thật đấy, anh Kiều, điều này không thích hợp...

"Kiều Đông Dương như cười như không:"Không phải cậu làm, chẳng lẽ tôi làm? Tôi là loại người sẽ nấu bữa khuya à?"

"Thế nhưng..."

Trợ lý Hầu nhìn đồ ăn trên bàn, còn chưa kịp nói hết câu, Trì Nguyệt đã đi tới.

"Oa, nhiều món quá! Hai người đang thì thầm cái gì đấy?

"Kiều Đông Dương lịch sự kéo ghế cho cô, vỗ nhẹ vào thành ghế:"Nào, ngồi đây đi. Nếm thử tay nghề lão Hầu xem!

"Trợ lý Hầu che mặt, tỏ vẻ không muốn sống nữa. Trì Nguyệt nhìn vẻ mặt kỳ quái của hai người, cảm thấy hai người đang có bí mật gì đó không muốn cho ai biết. Sau đó, cô nhìn sang bữa ăn"phong phú" trên bàn, ngẩn ngơ: "Tay nghề của trợ lý Hầu bị thụt lùi à?"

Trợ lý Hầu xấu hổ cười: "Đúng vậy, lâu rồi không xào tôm... Hơi lạ tay.

"Trì Nguyệt mỉm cười, lại nhìn sang một món khác, giật mình:"Đây là cái gì?"

Trợ lý Hầu hít thật sâu: "Có lẽ là một đĩa rau xào. Còn xào thứ gì thì mỗi người một ý.

"Ha! Xào một đĩa rau còn mỗi người một ý. Không phải đang trêu cô chứ? Trì Nguyệt nhướn mày nhìn anh ta:"Anh nói thử xem.

"Cô rất muốn biết anh ta có thể bịa chuyện đến mức nào. Trợ lý Hầu hắng giọng:"Bởi vì món ăn này đại diện cho sự trung thành và kính trọng của tôi với anh Kiều, vì vậy nó được xào từ trung thành và kính trọng... Thế nhưng tôi đã làm khét rồi. Tôi rất áy náy, rất xấu hổ.

Vì vậy, nó đã bị xào thành xấu hổ, hối hận, bất đắc dĩ...

"Trì Nguyệt dở khóc dở cười, giơ ngón tay cái với anh ta. Tinh thần vỗ mông ngựa hàng đầu thế giới. Cô cầm điện thoại:"Gọi đồ ăn ngoài đi!"

"Đừng đừng đừng!" Trợ lý Hầu đứng lên, xoa tay cười ha ha:

"Hai người uống trước đi, tôi đi phát huy lại, tranh thủ xào hai món trung thành và kính trọng thêm lần nữa. Hai người ăn đi, ăn đi..."

Anh chàng này còn chuồn nhanh hơn thỏ.

Trì Nguyệt nhìn bóng lưng anh ta chạy vào phòng bếp, trong lòng cũng hiểu rõ.

Cô nhìn Kiều Đông Dương: "Không biết làm thì đừng làm. Đừng ép buộc bản thân.

"Cô nói vậy cũng vì muốn tốt cho Kiều Đông Dương, tuy cô thích đặt bẫy người khác, nhưng cô thấy anh sập bẫy lại hơi không nỡ. Vì vậy đây là một lời khuyên vô cùng chân thành, cô còn có thể ngửi được mùi"trung thành và kính trọng" ở trong không khí, không ngờ khuôn mặt Kiều Đông Dương lại tối tăm.

"Cái gì là không biết làm? Bây giờ tôi không biết, chẳng lẽ cả đời cũng không biết?"

Trì Nguyệt mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng nhìn anh.

"Nói vậy, anh thừa nhận mấy món đen sì này là do anh làm sao?Kiều Đông Dương:...

"Lừa đảo! Người phụ nữ này rất giỏi lừa đảo."Trì Nguyệt, em học thói xấu."

"Cảm ơn, cảm ơn, tôi chỉ học đi đôi với hành thôi. Là anh Kiều biết cách dạy.

"Hai người nhìn nhau. Kiều Đông Dương đột nhiên đưa cánh tay dài ra, một tay vòng lấy cổ cô kéo về phía mình, tay còn lại ôm chặt eo cô, sau đó hôn"chụt" một cái lên trán cô:

"Người phụ nữ gian xảo phải bị trừng phạt. Hừ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!