Khâu Nguyệt Bạch dở khóc dở cười, không còn nhất quyết đòi nhận đồ đệ nữa.
Sau khi bị Phó Thanh Vi cố tình pha trò, bầu không khí giữa ba người cuối cùng cũng trở nên bình thường trở lại, cả ba đều lấy lại dáng vẻ nghiêm túc của các nhân vật cấp cao của Linh Quản Cục.
Chiêm Anh giới thiệu người phụ nữ trẻ đang đứng bên cạnh, cô mặc áo choàng trắng với biểu tượng Thái Cực sau lưng: "Đây là sư phụ của tôi, chủ nhiệm Tuế Dĩ Hàn, địa vị chỉ sau cục trưởng và phó cục trưởng."
Người đứng hơi xa với vẻ mặt kiêu ngạo.
"Khâu Nguyệt Bạch, cố vấn đặc biệt của Linh Quản Cục, giỏi xem tướng và bói toán, có khả năng giao tiếp với quỷ thần, địa vị cao vời vợi, ngay cả cục trưởng cũng phải nể mặt."
Phó Thanh Vi gật đầu: "Chủ nhiệm Tuế, tiền bối Khâu."
Dù đều là những nhân vật quan trọng, nhưng trong lòng Phó Thanh Vi không có quá nhiều cảm xúc dao động, hiện tại nàng chỉ quan tâm liệu sau này mình có thể ngủ ngon giấc hay không.
Bất kể là yển cốt hay tiên cốt, tu hành hay tu đạo, tất cả đều quá xa xôi với nàng. Nàng chỉ muốn biết liệu Linh Quản Cục có thể giải quyết vấn đề về thể chất của mình, phong ấn lại đôi mắt âm dương này hay không, đó là lý do chính khiến nàng đến đây.
Nếu thật sự không thể, nàng sẽ tìm cách ở lại đây, ít nhất cũng không lo đến tính mạng.
Cả bốn người cùng tiến vào văn phòng của Tuế Dĩ Hàn.
Ba người ngồi xuống, Chiêm Anh đi pha trà, bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn về phía sofa.
Khi bùa trừ tà hoàn toàn rời khỏi cơ thể, Phó Thanh Vi lập tức tỏa ra luồng âm khí quỷ dị dày đặc, đến mức hai nhân vật cao cấp cũng phải nhíu mày.
Khâu Nguyệt Bạch nhắc đến một từ: "Loan sinh (1)?"
Phó Thanh Vi không hiểu.
"Tôi không có anh chị em."
Chiêm Anh bước tới, đặt tách trà cuối cùng trước mặt nàng, khẽ giải thích: "Có một kiểu bói gọi là phù kê/lên đồng viết chữ. Giống như thỉnh thần (2) trong dân gian, loan sinh là người có thể làm trung gian cho thần linh, truyền đạt ý chỉ của thần. Linh Quản Cục cũng có một người thừa kế loan sinh, không phải ai cũng có thể làm được, là một dạng thể chất truyền qua dòng máu, giống như thầy pháp."
Khâu Nguyệt Bạch nhếch mép: "Thầy pháp còn lợi hại hơn."
Tuế Dĩ Hàn nói: "Không phải loan sinh."
Loan sinh là thỉnh thần, không phải thỉnh quỷ, sao có thể để tà ma xâm nhập cơ thể.
Khâu Nguyệt Bạch lại hỏi: "Sinh thần bát tự của cô là gì? Ngày giờ sinh, cụ thể đến từng khắc."
Phó Thanh Vi mím môi.
Dù nàng đã theo thuyết duy vật trong suốt mười năm qua, nhưng vẫn biết rằng sinh thần bát tự không thể tùy tiện cho người khác biết, dễ bị người xấu lợi dụng. Dù đây là người của Linh Quản Cục, nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Huống chi, niềm tin duy vật của nàng đã tan vỡ hoàn toàn chỉ trong tháng qua.
Khâu Nguyệt Bạch đưa tay ra: "Chiêm Anh, đưa tư liệu cho tôi."
Chiêm Anh lấy từ ba lô ra một chiếc máy tính bảng, mở hồ sơ của Phó Thanh Vi rồi đưa cho Khâu Nguyệt Bạch.
"... Rằm tháng Tám, giờ Thìn," Khâu Nguyệt Bạch lẩm bẩm, "Bát tự cũng không có vấn đề, có thể không đúng." Theo lý thuyết, với bát tự này, con bé không những không nên bị ma khí quấn lấy, mà ngược lại, phải có dương khí mạnh, ma quỷ xâm phạm không thể xâm nhập.
"Lão Hàn, cô xem thử đi."
Tuế Dĩ Hàn cũng cầm tư liệu xem qua, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
Tuế Dĩ Hàn nhíu mày, dường như đã bỏ qua giả thiết này, đặt máy tính bảng xuống rồi nói: "Nếu bát tự không có vấn đề, vậy thì chắc do hậu thiên (3) tạo thành, mà nguyên nhân thì nhiều vô số, điều tra kỹ lưỡng rất khó, tìm phương pháp hóa giải đúng lại càng khó hơn."
"Thật ra..."
Phó Thanh Vi khẽ thở ra, hít sâu rồi nói: "Ngày sinh của tôi đã được thay đổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!