Phó Thanh Vi ngửa chiếc cổ trắng nõn ra sau, sinh mệnh dần dần rời xa cùng với dòng máu nóng, cảm giác quen thuộc này khiến nàng xác nhận lần trước không phải là ảo giác.
Nhưng người phụ nữ vẫn áp sát lên người nàng, nàng phản kháng bằng cách vòng tay qua vai cô, dường như giống một cái ôm tự nguyện chấp nhận hơn.
Phó Thanh Vi lần thứ ba ngất lịm trong đêm.
Lần này còn nghiêm trọng hơn hai lần trước, nàng đã bị chồn tinh chiếm giữ gần một tháng, cơ thể vốn đã suy yếu, đêm nay liên tục bị hành hạ, cuối cùng là mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở yếu ớt.
Chúc Yêu Thuật không thể tái tạo lại máu, Mục Nhược Thủy nhận ra tình huống nguy cấp, lập tức lấy từ trong tay áo ra một chiếc điện thoại khác.
Lần trước cô đã học cách sử dụng điện thoại từ hình ảnh phản chiếu trong gương nước, dù chưa thành thạo nhưng cũng thành công mở được màn hình, nhấn vào danh bạ, trong đó chỉ có một cái tên: "Chân chạy vặt
- Chiêm Anh (bấm vào tôi nhanh lên)."
Chiêm Anh đang sốt ruột tìm kiếm tung tích của Mục Nhược Thủy, lâm vào cảnh tuyệt vọng (1). Hy vọng bỗng lóe lên khi cô đang trên đường thì điện thoại rung lên trong đêm!
Người gọi: Đạo trưởng Nhược Thủy.
Chiêm Anh suýt bật khóc vì vui mừng, vội vàng nhấc máy: "Quán chủ, xin hãy ra lệnh, Chiêm Anh sẵn sàng phục vụ người!"
Đồng nghiệp và cấp dưới xung quanh: "......"
Mục Nhược Thủy: "Chân chạy vặt, gọi đại phu."
Chiêm Anh: "Được, được, tôi sẽ mang người đến ngay."
Mục Nhược Thủy đã nhớ địa chỉ khi đến, liền đọc cho cô ấy. Chiêm Anh vội vàng chạy tới, đồng thời liên hệ bệnh viện chuẩn bị sẵn sàng.
Kết thúc cuộc gọi, đồng nghiệp của Chiêm Anh giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Sử dụng máy bay không người lái để tiếp tế, thật sự rất sáng suốt, không uổng công cô ấy còn trẻ mà đã trở thành người giỏi nhất của khoa.
Ngay từ hôm lên núi, Chiêm Anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng hai phương án: nếu mọi việc suôn sẻ, họ sẽ gặp mặt và cô sẽ truyền đạt ý muốn của cấp trên, tận tâm cống hiến. Còn nếu không suôn sẻ... Đúng là chẳng suôn sẻ, khi sắp xếp người canh giữ dưới chân núi, cô đã chuẩn bị một máy bay không người lái, gửi kèm một chiếc điện thoại có gắn thẻ sim cùng hướng dẫn sử dụng, đồ sinh hoạt hàng ngày và cẩm nang sống.
Tất cả đều được đóng gói rồi thả vào đạo quán từ trên không.
Muốn nắm bắt hành tung của Mục Nhược Thủy, có cách dễ hơn là cài thiết bị định vị trong điện thoại. Kỹ thuật thì hoàn toàn có thể, nhưng mệnh lệnh cấp trên là theo dõi chặt chẽ nhưng không được xâm phạm quyền riêng tư, luôn sẵn sàng hỗ trợ nếu cần. Cục mong muốn mời Mục Nhược Thủy trở về quản lý, nếu để cô phát hiện ra những thủ đoạn này, một khi Từ Nhượng chân nhân nổi giận sẽ chỉ gây hậu quả nghiêm trọng.
May thay, mọi thứ đều đang tiến triển theo kế hoạch của cô.
Chiêm Anh và xe cứu thương đến gần như cùng lúc, không còn thấy bóng dáng Mục Nhược Thủy, Phó Thanh Vi nằm trong khoang xe, Chiêm Anh ngồi bên cạnh nàng, xe cứu thương chạy theo một hướng hoàn toàn khác so với lúc đến.
Rạng sáng hôm sau, Chiêm Anh nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp đóng quân tại Bồng Lai Quán:
[Quán chủ đã trở về, đang ở trên núi]
Chiêm Anh suy nghĩ một chút, rồi nói: [Rút một nửa nhân lực về, để họ trở lại Cục]
[Rõ, còn cô thì sao?]
Đêm đen dày đặc bị hút đi từng chút một, ánh sáng ban mai len lỏi qua rèm chiếu rơi xuống sàn nhà, Chiêm Anh đứng bên ngoài cửa sổ phòng bệnh đơn, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
[Tôi còn việc quan trọng hơn cần làm, chưa quay lại được]
......
Tí tách—
Tí tách—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!