TrướcSau "Đạo trưởng, người… muốn hôn em một cái không?"
Phó Thanh Vi vốn dĩ không định nói câu này.
Không phải "muốn hay không" mà là "có thể hay không".
Hai người nhìn nhau trong vài giây, nàng chỉ hy vọng Mục Nhược Thủy sẽ nâng mặt nàng lên, không cần lý do gì, bất ngờ hôn nàng một cái.
Nếu hỏi lý do là gì?
Được thôi, nàng thực ra chỉ muốn hôn môi.
Nhưng nàng không có gan đó, cũng không có đủ can đảm để thực hiện hành động, sợ hậu quả sẽ không như nàng mong đợi.
Gương mặt Phó Thanh Vi vùi sâu vào hõm vai cô, giọng nói có phần ủ rũ, hơi tự nghi ngờ bản thân, nhưng vẫn rõ ràng truyền đến tai Mục Nhược Thủy.
Mục Nhược Thủy cảm nhận dòng máu đang lặng lẽ chảy trong cơ thể mình, cúi đầu, giọng nói dịu dàng:
"Ta vẫn ổn, còn em có muốn không?"
"......" Không hiểu phong tình nhưng cũng không phải hoàn toàn hết thuốc chữa.
Phó Thanh Vi không muốn bỏ cuộc, nàng ngẩng đầu lên, lần nữa hỏi: "Có được không?"
Lần này Mục Quán chủ đã hiểu. Tay trái của cô thuận thế nâng cằm Phó Thanh Vi lên. Gương mặt nàng vốn nhỏ nhắn, còn bàn tay của Mục Nhược Thủy lại dài, đặt lên liền che phủ nửa khuôn mặt nàng, đầu ngón tay đặt ở thái dương.
"Được."
Nghe người kia nói vậy, Phó Thanh Vi nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run.
Lát nữa nàng nên hé miệng ngay lập tức, hay đợi một lúc rồi mới mở miệng đây?
Biết vậy đã xem trước vài video hôn nhau rồi, bây giờ chẳng còn chút hình ảnh nào để tham khảo.
Hay hôm nay chỉ nên hôn nhẹ một chút, không cần hôn sâu?
Dĩ nhiên, chủ yếu vẫn phải xem ý của Quán chủ. Nếu cô muốn…
"Á!"
Phó Thanh Vi cảm thấy cổ họng mình bị một con thú nguy hiểm ngậm lấy, xương cổ yếu ớt lộ ra hàm răng sắc bén. Một hàng răng từ từ dạo quanh vị trí mỏng manh nhất của sự sống, sau đó chọn chỗ tương đối ôn hòa là phần bên cổ, hôn và l**m nhẹ.
"Đừng để lại dấu vết." Khi nhận ra cô đang làm gì, Phó Thanh Vi tuyệt vọng nói.
"Được." Quán chủ đáp lại rất dứt khoát.
Phó Thanh Vi chấp nhận nụ hôn của cô dưới ánh sáng ban ngày, mí mắt khép lại đón nhận ánh nắng rực rỡ, trong lòng bình tĩnh nghĩ: Thế này mãi rồi nàng cũng sớm trở nên vô cảm thôi.
Mục Nhược Thủy cũng thấy rất khó hiểu, tại sao lại có người thích bị cắn cổ? Chẳng lẽ Phó Thanh Vi đã bị cô thuần hóa rồi, không cắn thì khó chịu sao?
Sau đó, toàn thân Phó Thanh Vi tỏa ra vẻ chết lặng, như một con cá muối phơi khô treo trên tường.
Mục Nhược Thủy hỏi nàng bị làm sao, nàng chỉ qua loa đáp lại rằng buổi chiều còn phải đi làm thêm.
Câu nói dối này ít nhất cũng có nửa phần là thật. Buổi chiều nàng phải tham gia buổi quay phim của đạo diễn khiến nàng về muộn hôm trước, đã khiến Bạch Thư nhập vào người nàng. Dù không muốn chút nào, nhưng vẫn phải cúi đầu vì tiền. Vì vậy, Mục Nhược Thủy không nhận ra trạng thái tinh thần kém cỏi của nàng có liên quan đến mình.
Buổi trưa, hai người ăn ngoài, tùy tiện chọn một nhà hàng. Chủ quán còn tự mình ra kiểm tra bàn lúc tính tiền, sợ sót mất một đồng nào.
Phó Thanh Vi lại càng lún sâu vào trạng thái cá muối khô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!