Chương 5: Nốt ruồi đỏ

Chồn tinh tu luyện không dễ, tục ngữ có câu "ngàn năm đen, vạn năm trắng." Con chồn này là nhân tài xuất chúng trong gia tộc, lông gần như đen hoàn toàn, có đạo hạnh ít nhất hơn bảy trăm năm.

Ba trăm năm trước, con chồn họ Hoàng này lần đầu tiên hóa hình người, đi thảo phong. Nó gặp một đứa trẻ và hỏi rằng nó nhìn có giống con người không. Đứa trẻ ham ăn ham chơi, vừa chỉ tay vừa cười lớn nói nó trông giống một quả dưa hấu lớn, khiến đạo hạnh của nó tan thành mây khói, phải bắt đầu lại từ đầu.

Những con chồn tinh có thể thảo phong thành công lần thứ hai cực kỳ hiếm. Lần này chồn vàng đã ngửi thấy sự khác biệt trong thế giới này. Sau nhiều lần quan sát, nó chọn thân thể tuyệt vời của Phó Thanh Vi để thuận lợi nhập vào và thề không để lặp lại thất bại.

Ngay khi nó chuẩn bị mở miệng thảo phong, Mục Nhược Thủy lại xuất hiện.

Đạo sĩ là người đã được ghi danh trên thiên giới, lời nói ra uy lực vượt quá người phàm. Nếu được chính cô thừa nhận, biết đâu nó có thể trực tiếp đắc đạo thành tiên, cần gì phải tu luyện thêm ngàn năm.

Còn nếu cô muốn chế ngự nó......

Bản thân nó đã có đạo hạnh tám trăm năm, còn cô trông chỉ khoảng đôi mươi, có khi còn chưa vẽ được một lá bùa. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Huống chi nó còn nắm giữ điểm yếu của cô.

Phó Thanh Vi khó điều khiển được ký ức của mình, nhưng mơ hồ hiện lên cảnh hai người quấn quýt bên nhau, ánh sáng đỏ mờ ảo, khuôn mặt của đạo sĩ vùi vào cổ nàng, chắc chắn nàng là người rất quan trọng.

"Đạo trưởng, ngươi nỡ sao?" Chồn tinh dùng giọng của Phó Thanh Vi nói, quả nhiên đối phương dần thả lỏng nó ra, dù vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Chân của chồn tinh vừa chạm đất, áp lực trên cổ cũng từ từ nhẹ bớt.

Nó xoay cổ mình đang dần được tự do, mỉm cười đắc ý, định hỏi lại lần nữa, nhưng bàn tay trên cổ lại siết chặt hơn lần nữa.

"Ngươi cũng xứng sao?" Đạo sĩ lạnh lùng nói.

"Thần quy miếu, quỷ quy phần, yêu ma quỷ quái quy sơn lâm, cấp cấp phụng Huyền Vũ chân quân luật lệnh./ Thần về miếu, ma về mồ, yêu quái về núi rừng, hãy mau tuân theo luật lệ và mệnh lệnh của Huyền Vũ chân nhân."

Giọng niệm chú bình thản vang lên, chồn  tinh cảm thấy một sức mạnh khổng lồ đang đẩy nó ra khỏi thân thể của Phó Thanh Vi. Khuôn mặt con người từ từ hiện lên hình dáng thật của chồn tinh, nó kinh hoàng kêu lên: "Không thể nào! Làm sao ngươi có thể đuổi ta ra ngoài?"

Chỉ là niệm một đoạn chú, ngay cả bùa hoàng chỉ cũng không dùng, sao có thể chứ?!

Chồn tinh đột nhiên nhớ lại, lúc cô niệm chú, tay phải không thả xuống bên hông mà vẽ vài nét.

"Vẽ bùa trong không trung!" Đồng tử của chồn tinh co rút lại, nửa linh thể của nó đã bị ép ra khỏi cơ thể Phó Thanh Vi, cuối cùng phát ra giọng nói thật của mình, hai giọng nói một nam một nữ vang lên cùng lúc, lưỡng thể đồng nhất, cả hai đồng thanh, người bình thường không thể phát ra âm thanh đó.

Đến lúc này chồn tinh không còn muốn thảo phong nữa, chỉ cầu mong có thể sống sót dưới tay vị đạo sĩ đáng sợ này.

Nhận ra tình thế bất lợi, linh thể của chồn tinh bị bóp méo, nó kêu lớn: "Tiên sư tha mạng! Tiên sư tha mạng!"

Lúc này, linh thể của nó đã hoàn toàn tách khỏi cơ thể của Phó Thanh Vi, nhân lúc Mục Nhược Thủy chưa kịp phản ứng, nó quay đầu lao ra ngoài!

Nó đã trốn thoát!

Linh thể của nó hóa thành một làn khói, không ngoái đầu lại.

Thân thể thật của nó đang ở vùng ngoại ô cách đây mấy chục dặm, chỉ cần nó về đến đó, chỉ cần quay về thân thể, nó sẽ an toàn.

Chỉ cần...

Con chồn tinh phát hiện linh thể của mình bị khựng lại giữa không trung, tứ chi như bị đóng chặt bằng đinh quan tài, bên dưới là ánh đèn của khu dân cư. Nó bị buộc phải quay lại, nhìn thấy nữ đạo sĩ trẻ tuổi trong bộ đạo bào đỏ đang một tay ôm lấy thân chủ mà nó từng chiếm giữ, một tay chầm chậm đưa lên giữa không trung.

"Không...!" Một nỗi sợ hãi to lớn trào lên trong lòng nó, nó ra sức chống cự, nhưng như con kiến cố lay cây đại thụ, chỉ trong nháy mắt, nó đã bị kéo bay trở lại ban công tầng tám.

Yết hầu của nó lại rơi vào bàn tay của nữ đạo sĩ, khác biệt là lần này chính bản thân nó, không còn lớp thân xác nào để che chắn.

"Ta đã nói, ngươi nhất định phải chết."

Linh thể của chồn tinh bị một chưởng nhẹ nhàng đánh tan trong khoảnh khắc đó, và nó nhận ra, lần này đạo sĩ không hề vẽ bùa hay niệm chú, cô chỉ khẽ nâng tay, linh thể của nó liền chịu đựng nỗi đau khôn cùng, đau đến mức nó không ngừng gào thét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!