Chương 48: Đừng để lại dấu vết

Đôi môi của người phụ nữ dù lạnh, nhưng cuối cùng vẫn mềm mại.

Ý nghĩ ấy vừa kịp thoáng qua trong đầu Phó Thanh Vi thì nàng đã mất đi ý thức, đầu tựa vào vai cô, rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay người phụ nữ.

Mục Nhược Thủy khẽ đỡ lấy thân thể nàng, dịu dàng nâng đỡ chiếc đầu đang nghiêng xuống của nàng. Động tác Phó Thanh Vi ngã xuống gần như không phát ra chút âm thanh nào, nhẹ nhàng đến lạ kỳ.

Cả gia đình ba người đang khóc thương bên cạnh hoàn toàn không phát hiện ra.

Cho đến khi họ khóc đủ, Mục Nhược Thủy mới dùng đầu ngón tay gạt nhẹ những sợi tóc mềm mại trên trán của Phó Thanh Vi. Giọng nói lạnh lẽo của cô trái ngược hoàn toàn với động tác dịu dàng kia:

"Tìm một căn phòng trống."

"Vào phòng của tôi đi." Trình Ngọc Như vội vàng dẫn đường.

Mục Nhược Thủy thành thạo ôm lấy Phó Thanh Vi, bước theo cô ấy đến phòng ngủ. Căn phòng được vợ chồng nhà họ Trình dọn dẹp hằng ngày, sạch sẽ và thoáng mát. Trước cửa sổ còn có một bó hoa tươi, chiếc giường trải chăn thêu hoa nhỏ màu xanh lam, trông vừa gọn gàng vừa thoải mái.

Trình Ngọc Như vốn muốn quan tâm Phó Thanh Vi, nhưng lại sợ làm chuyện thừa thãi. Bạn gái nàng ngồi bên mép giường, ánh mắt chỉ nhìn nàng không rời, vì thế cô quyết định không làm phiền nữa.

Sau khi Trình Ngọc Như ra ngoài, cô còn nhờ ba mình mang vào một cốc nước, đến rồi lại đi ra không một tiếng động.

Phó Thanh Vi nằm trên giường, hơi thở đều đặn, dường như đang ngủ rất sâu, nhưng so với ngày thường còn nặng nề hơn. Ngay cả đôi môi vốn có chút sắc hồng nay cũng nhợt nhạt đi.

Nếu có người gọi nàng vào lúc này, sẽ phát hiện dù gọi thế nào nàng cũng không tỉnh.

Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng đặt ngón tay lên mi tâm nàng, một tia sáng vàng nhạt lóe lên.

Hơi thở của Phó Thanh Vi dần ổn định lại, nàng hơi nghiêng đầu về phía cô, rồi ngủ sâu hơn.

Ánh trăng len qua ô cửa sổ, vàng óng ánh rồi chuyển thành một ánh bạc nhạt. Nó lướt qua bình hoa, từng tấc một chiếu rọi lên chiếc giường. Người phụ nữ trẻ trên giường khẽ động hàng mi, mở mắt ra, ánh sáng như tràn đầy sao trời trút xuống.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng rọi sáng bóng dáng người mặc áo đỏ đang quay lưng về phía nàng.

"Đạo trưởng...…"

Không có hồi âm.

Phó Thanh Vi kéo chăn ngồi dậy, khi chân chạm vào giày, nàng cảm nhận được sự suy yếu của cơ thể. Nàng chống tay lên thành giường đứng dậy, chậm rãi bước đến phía sau người phụ nữ.

"Người giận em sao?"

"Em nghĩ sao?" Mục Nhược Thủy không quay đầu lại, giọng nói không nghe ra cảm xúc.

Khoảng cách giữa cô và bàn quá gần, Phó Thanh Vi không thể vòng qua phía trước. Nàng dứt khoát ôm lấy eo cô từ phía sau, vòng tay siết chặt phía trước người cô.

Mục Nhược Thủy cúi đầu, nhìn đôi tay trắng ngần đang ôm quanh eo mình, bỗng nảy sinh ý muốn đưa tay phủ lên đó.

Việc mời âm thần tiêu hao quá nhiều sức lực, Phó Thanh Vi lần đầu tiên không biết điều đó, đến giờ mới nhận ra mình không thể đứng vững nổi. Toàn bộ trọng lượng cơ thể nàng đều tựa vào người Mục Nhược Thủy, đôi tay cũng vì thế mà ôm càng chặt hơn, mặt nàng tựa vào tấm lưng của cô.

Mục Nhược Thủy: "...... Em đang dùng cách này để cầu hòa với ta sao?"

Hả?

Phó Thanh Vi nghĩ thầm: Cách nào? Nàng còn chưa kịp nói gì mà.

Mục Nhược Thủy khẽ hừ mũi, nhưng Phó Thanh Vi đã có thể phân biệt được âm điệu khác nhau trong tiếng hừ của cô. Đây là kiểu hừ nhẹ khi cô cảm thấy hài lòng.

Phó Thanh Vi dứt khoát siết chặt vòng tay ôm lấy cô, dù sao đạo trưởng cũng thơm thơm, mềm mại, ôm rất dễ chịu.

À, còn hương thơm k*ch t*nh nữa, thôi kệ đi, dù là ảo giác cũng mặc kệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!