Khi Phó Thanh Vi ngăn cản sát thần của Mục Nhược Thủy, hai người và một quỷ trên mặt đất nhanh chóng bò dậy, chui vào phòng trốn.
Bên ngoài im ắng hồi lâu, Trình Ngọc Như cảm thấy không thể để hai người lớn tuổi ra ngoài kiểm tra tình hình, đành tình nguyện lướt mình ra khỏi cửa.
Dĩ nhiên, hai người lớn không nhìn thấy cô.
Từ góc độ nhìn nghiêng của Trình Ngọc Như, cô nhìn thấy Mục Nhược Thủy đang vùi mặt vào ngực Phó Thanh Vi, áo mở bung quá nửa, đầu cô cúi lên cúi xuống liên tục.
Còn Phó Thanh Vi, để tiện cho sư tôn ăn, không những quỳ trên sofa, đỡ lấy đầu cô mà còn ngửa mặt lên, hơi thở dồn dập như không chịu nổi kh*** c*m nào đó.
—Thật ra, Phó Thanh Vi thở gấp là vì Mục Nhược Thủy vùi mặt quá sâu, khiến nàng khó thở.
Nhưng quả thực, tiếng thở nghe rất giống.......
Trình Ngọc Như nhìn thấy cảnh này, lập tức đưa tay bịt chặt miệng, sợ mình phát ra tiếng hét chói tai vì quá sốc.
Cô thật sự chưa từng thấy qua cảnh tượng thực tế như thế này, đến phim còn chưa từng xem. Đột nhiên đứng trước một cảnh phát sóng trực tiếp, cô cô cô...... quyết định nhìn thêm chút nữa.
Cảm giác bị nhìn chăm chú khiến Phó Thanh Vi quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt tò mò của Trình Ngọc Như đang ló đầu nhìn từ hành lang.
Trình Ngọc Như ngơ ngác mất vài giây, sau đó không nghĩ ngợi gì, giơ hai tay lên trên đầu làm một hình trái tim to, đồng thời nở nụ cười buôn chuyện đầy ý nghĩa.
Đúng là một sinh viên đại học ngây thơ và ngốc nghếch đến chết.
Phó Thanh Vi: "......"
Xấu hổ đã không còn là từ đủ để diễn tả, nàng nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh rồi chỉ vào Trình Ngọc Như, làm khẩu hình: Đi mau.
Trình Ngọc Như ngoan ngoãn lướt về, trốn vào trong phòng.
Xác nhận không còn ai theo dõi, Phó Thanh Vi mới khẽ rên một tiếng, kéo tóc Mục Nhược Thủy ra một chút, vừa thở gấp vừa nói nhỏ: "Đừng l**m nữa."
Mục Nhược Thủy rút đ** l*** **t *t của mình lại và buông ra.
Phó Thanh Vi tiếp tục cảnh báo: "Càng không được cắn."
Trước khi nói ra câu này, nàng cũng không biết lời nói có tác dụng hay không, nhưng khi răng của Mục Nhược Thủy khẽ chạm vào làn da trắng nõn mịn màng, cô thực sự đã rút lui.
Đôi lúc, nàng cảm thấy trên người Mục Nhược Thủy có một bản năng thú tính. Không phải sự kiêu ngạo của mèo, mà là bản năng của một con mãnh thú trong giai đoạn non trẻ, chưa được thuần hóa, hành động hoàn toàn theo bản năng.
Sát khí bùng lên bất ngờ là một biểu hiện, và việc cô thăm dò từng tấc da thịt nàng cũng vậy.
Cô muốn ăn nàng. Theo đúng nghĩa đen, không hề mang ý nghĩa mờ ám.
Nhưng đối với cô, món ăn này quá quý giá, vì thế cô cẩn thận đối xử, đôi khi còn trao cho nàng đặc quyền vượt cấp, để nàng mãi mãi ở bên mình.
Ngón tay thon dài của Mục Nhược Thủy tự nhiên lần mò đến móc kim loại của áo lót sau lưng nàng.
Hôm nay, Mục Nhược Thủy muốn ăn nhiều hơn một chút.
Cô nuốt khan.
Ngay khi đó, Phó Thanh Vi bật thốt lên: "Không được!" Tuyệt đối không được! Ban ngày ban mặt, làm sao có thể hoang dâm như vậy được chứ?!
Tay Mục Nhược Thủy dừng lại, nhưng không rời đi. Phó Thanh Vi chủ động lùi người, đồng thời giành lại không gian để thở.
Trong giây tiếp theo, khuôn mặt nàng đỏ bừng lên.
Khuôn mặt của Mục Nhược Thủy cũng ửng đỏ và lấm tấm mồ hôi do vùi lâu trong nơi cao ngất kia. Mái tóc dài đen nhánh của cô rối tung, dính chặt vào mặt, trông chẳng khác gì như thể bị Phó Thanh Vi cưỡng ép làm chuyện gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!