Chương 46: Dùng tay xoa đầu

Phía sau gáy Phó Thanh Vi, từng sợi lông tơ dựng đứng.

"Người trong giấc mơ xuân vừa rồi là ai?"

Nàng quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường, khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt không hề có chút ấm áp nào.

Cảm giác như chỉ cần nàng thốt ra một cái tên, đối phương sẽ lập tức khiến người đó mất mạng. Thậm chí, có thể sẽ giết luôn cả nàng.

Phó Thanh Vi không phải hoàn toàn không sợ chết, nhưng bảo nàng nói ra cái tên Mục Nhược Thủy thì đúng là không thể nào.

Đừng nói đến việc Đạo trưởng chẳng có chút tình cảm gì với nàng, chỉ sợ rằng đây chỉ là biểu hiện của tính chiếm hữu. Làm sao một cô gái 20 tuổi như nàng, có thể thú nhận rằng người xuất hiện trong giấc mơ xuân của nàng chính là cô, còn làm chuyện này chuyện kia, đến mức cơn mưa xuân tràn ngập và ướt át đến mức chẳng còn gì để che giấu?

Thà chết còn hơn.

Phó Thanh Vi hít sâu, đáp: "Em không mơ thấy ai cả, chỉ là một bóng hình mờ nhạt."

Sắc mặt âm u của Mục Nhược Thủy vẫn không hề dịu đi.

"Thật vậy sao?"

"Hoàn toàn là sự thật." Phó Thanh Vi quyết định hé lộ một chút sự thật, "Nếu phải nói, thì tay người đó có hơi giống tay Đạo trưởng, nhưng tuyệt đối không có ý bất kính gì với người!"

"Chẳng có gì gọi là bất kính cả." Mục Nhược Thủy thản nhiên đáp, giọng điệu không chút bận tâm, như thể cô không phải vị Bồ Tát đang ngồi trên bàn thờ.

Phó Thanh Vi len lén quan sát biểu cảm của cô, có vẻ như sự băng lãnh trước đó đã vơi đi phần nào.

Mục Nhược Thủy lạnh lùng nói: "Thề đi. Thề rằng em tuyệt đối không mơ thấy bất kỳ người nào khác."

Điều này lại đúng ý của Phó Thanh Vi.

Ngoại trừ cô, đúng là nàng chưa từng mơ về ai khác.

Phó Thanh Vi giơ tay lên trời, nghiêm túc tuyên thệ: "Em thề, tuyệt đối không mơ thấy làm chuyện không đứng đắn với bất kỳ ai khác. Nếu sai, ra đường bị xe tông chết, uống nước bị sặc chết, đi đường bị té chết. Thế được chưa?"

"Ta sẽ tự tay giết em." Mục Nhược Thủy đáp, giọng điệu lạnh lùng. "Lần này không phải nói đùa, tốt nhất là em tin lời ta."

"Em tin." Phó Thanh Vi nghiêm túc đáp.

Cơn giận của Mục Nhược Thủy nguôi đi phần lớn, nhưng trong lòng vẫn rối như tơ vò, không rõ bắt đầu từ đâu. Cô vung tay áo, lạnh lùng nói: "Ra ngoài."

Phó Thanh Vi không muốn đi, vừa để lộ một chút không cam lòng thì đã bị ánh mắt của cô ép lùi lại. Không rõ cô làm cách nào, nhưng cơ thể nàng không tự chủ được mà lùi ra ngoài, khép cửa lại.

Rầm—

Trước mặt Phó Thanh Vi giờ chỉ còn lại một cánh cửa, cảm giác thất vọng dâng tràn trong lòng.

Không bàn đến chuyện tình cảm, khoảng cách giữa nàng và Đạo trưởng như trời cao với vực sâu, căn bản không thể đối thoại ngang hàng.

Điều duy nhất nàng có thể chắc chắn là: Mục Nhược Thủy có sự chiếm hữu dành cho nàng vượt xa bình thường.

Một sự chiếm hữu mạnh mẽ đến mức có thể sẽ giết nàng nếu nàng thay lòng đổi dạ(?).

Phó Thanh Vi tự vỗ vỗ vào má mình vì ý nghĩ lố bịch vừa rồi. Thật là vớ vẩn, thay vì suy diễn linh tinh, chi bằng đi thu dọn bản thân trước.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mãnh liệt như vậy.

Nàng c** q**n lót ra, ban đầu định chụp lại làm kỷ niệm, nhưng cuối cùng từ bỏ vì nhận ra ý tưởng này quá b**n th**.

Dẫu vậy, nàng vẫn hồi tưởng lại cảm giác trơn ướt khi cởi nó xuống, nhớ rõ sự nhầy nhụa dinh dính và lạnh buốt ấy, thậm chí còn lạnh hơn chiếc váy ngủ bằng lụa lạnh mà nàng mua cho Đạo trưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!