Chương 45: Cố tình ăn mặc như vậy, muốn làm gì?

Trước khi mang quần áo vào phòng tắm, Phó Thanh Vi lấy điện thoại từ bàn trà.

Từ hành động rõ ràng của nàng, Mục Nhược Thủy liếc nhìn một cách khó hiểu, nghĩ ngợi vài giây nhưng không hiểu tại sao hôm nay nàng lại mang điện thoại vào nhà tắm, rồi quyết định không bận tâm nữa.

Tuy nhiên, cô vẫn liếc nàng một cái, ánh mắt như mang theo hàm ý sâu xa.

Phó Thanh Vi tự giác giải thích: "Việc cắt móng tay cho người, em nhớ mà."

Mục Nhược Thủy tỏ ra hài lòng.

Phó Thanh Vi tay ôm quần áo, tay cầm điện thoại, bước vào phòng tắm và chốt cửa lại.

Mục Nhược Thủy đã quen với điều này, cô bật TV lên.

Ngày nào cô cũng chỉ đọc sách và xem TV, không có hoạt động giải trí mới nào xuất hiện, cuộc sống chẳng khác gì một cán bộ về hưu. Không, còn không bằng một bà cụ về hưu, vì ít ra các cụ còn đi khiêu vũ ở quảng trường.

Có một buổi tối, cô cùng Phó Thanh Vi đi dạo về, tình cờ gặp mấy người đang khiêu vũ ở quảng trường. Phó Thanh Vi liền dụ cô tham gia, kết quả Quán chủ nhẹ nhàng thưởng cho nàng một cái cốc đầu.

Thỉnh thoảng Phó Thanh Vi thực sự không sợ cô chút nào, mà những lúc như vậy ngày càng nhiều.

Mục Nhược Thủy nghĩ đến việc quay về nằm trong quan tài trên núi một thời gian, nhân gian thật sự làm hao tổn tinh khí của cô, phần lớn cũng là do người nào đó đang tắm gây ra.

Hửm? Sao vẫn chưa nghe thấy tiếng nước chảy?

Phó Thanh Vi cởi bộ đồ ngủ bằng vải nhung san hô, bên trong không biết từ khi nào lại mặc một chiếc sơ mi trắng, mới tinh, sạch sẽ. Đây là bộ nàng chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp, chất liệu và kiểu dáng khác hẳn với những bộ đồ hàng ngày nàng mua trên các trang thương mại giá rẻ.

Sơ mi có form dáng chuẩn, họa tiết chìm tinh tế, tôn lên đường nét mềm mại của cô gái trẻ đang ở tuổi thanh xuân rực rỡ.

Phó Thanh Vi đứng trước gương, hai tay nâng lên, nhẹ nhàng cởi một nút áo.

Trên làn da trắng nõn, dấu hôn trên xương quai xanh thấp thoáng hiện ra, một nửa bị che bởi chiếc sơ mi.

Nàng hơi ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, cầm điện thoại lên chụp ảnh.

Chụp được vài tấm, nàng lại cởi thêm hai nút áo, thay đổi góc độ để chụp những bức ảnh khác nhau về dấu hôn, bao gồm cả ảnh lộ mặt và không lộ mặt.

—Hơi giống lần đầu tiên nàng luyện được cơ bụng.

Là một người yêu thích hình thể, với sự trợ giúp của chiếc gương, Phó Thanh Vi chụp rất trôi chảy, tổng cộng được mấy chục tấm ảnh các kiểu với dấu hôn, sau đó mới cất điện thoại và bước vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, nàng bước ra mà chưa mặc quần áo, phát hiện vết hôn vừa được xối qua nước nóng có chút thay đổi màu sắc, trông hồng hào hơn, giống như dấu son môi của một người phụ nữ vừa hôn lên.

Thế là nàng lại đứng trước gương, tiếp tục chụp thêm một lượt nữa, bao gồm cả lúc mặc quần áo và lúc không mặc.

Nếu luận văn tốt nghiệp có tiêu đề là "Nghiên cứu chu kỳ biến đổi và đặc điểm chi tiết của dấu hôn, phân tích ảnh selfie dấu hôn từ các góc độ", chắc chắn bạn học Phó Thanh Vi có thể đạt điểm tối đa khi bảo vệ.

Từ lúc bắt đầu đến lúc tắm xong, cộng thêm những khoảng trống, Phó Thanh Vi đã ở trong phòng tắm gần một tiếng. Cuối cùng, nàng mặc lại bộ đồ ngủ bằng vải nhung san hô mùa đông, cẩn thận giấu cổ áo sơ mi bên dưới, rồi từ từ bước ra.

TV đã tắt tiếng, người phụ nữ ngồi trên sofa, giữa đôi mày trầm lặng như ẩn chứa một cơn bão.

"Em làm gì trong đó vậy?" Em ấy không muốn cắt móng tay cho mình đến thế sao?

"À, em...…"

Phó Thanh Vi ngượng ngùng, liền cúi người, ôm bụng, khó khăn nói: "Em...… đau bụng."

"Thế sao ta không nghe thấy tiếng xả nước?"

"Bồn cầu bị tắc, em phải thông nó nên mới mất thêm chút thời gian. Xin lỗi, em nói dối đó, thực ra em soi gương selfie. Xin lỗi Đạo trưởng, xin hãy tha thứ cho em." Nàng cúi đầu nhận lỗi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!