Phó Thanh Vi, nữ, 20 tuổi, sinh viên trường đại học C, tự nhận mình là một cô gái trong sáng. Trong 20 năm cuộc đời, nàng chưa từng có trải nghiệm t*nh d*c, thậm chí cả tưởng tượng cũng không, ngay cả một đối tượng để mơ về nụ hôn đầu cũng không có.
Một ngày nọ, nàng tỉnh dậy và phát hiện trên xương quai xanh của mình xuất hiện một dấu hôn sâu đỏ rực, mãnh liệt, rõ ràng.
Bất kể dấu hôn này có phải xuất phát từ tình yêu đam mê hay không, nhưng trải nghiệm đầu đời của cô gái 20 tuổi, dấu hôn đầu tiên lại đến từ Quán chủ Mục. Nàng nhất định phải chụp lại làm kỷ niệm.
Phó Thanh Vi rất ít khi chụp selfie, ở trong phòng ngủ loay hoay mất khá nhiều thời gian, tiếng đập cửa "ầm ầm ầm" vang lên ngoài cửa, như thể sấm sét vang trời.
Mục Nhược Thủy đã mất hết kiên nhẫn.
Cô đã vất vả làm bữa sáng cho nàng, nếu trong vòng một phút mà không thấy nàng ngồi xuống bàn ăn, cô sẽ úp cả bữa sáng lên đầu nàng.
"Ra ngay!"
"10 giây, 10... 9..."
Tiếng bước chân rời đi.
Phó Thanh Vi nhét điện thoại vào túi, vừa lăn vừa bò ra mở cửa, vừa cài khuy áo vừa chạy về phía bàn ăn: "Ra rồi, ra rồi đây."
Một cú lao nhanh, ngồi xuống ghế.
"3."
"Ăn đi." Mục Nhược Thủy ngồi trên chiếc ghế gỗ đối diện, đôi chân dài bắt chéo, mở một quyển sách, "Chúc mừng em, lại sống thêm được một ngày."
Phó Thanh Vi cúi đầu uống một ngụm canh xương bò, suýt chút nữa bật cười. Nàng thầm nghĩ, Quán chủ làm gì mà giết mình, cùng lắm cũng chỉ phạt thôi, mà phạt gì thì… Bàn tay trái của nàng lén trượt vào cổ áo, chạm vào dấu hôn kia, sờ lên vẫn không có cảm giác gì bất thường.
Theo lý thuyết, nếu không có sử dụng pháp thuật, lẽ ra phải có cảm giác đau, hôm qua cô m*t mạnh như vậy.
"Em đang làm gì đó?"
"Không gì cả." Phó Thanh Vi rút tay ra, cầm lại chiếc thìa.
Trong mắt Mục Nhược Thủy, Phó Thanh Vi gần như trong suốt, nàng vừa động mắt là cô biết nàng đang giấu giếm chuyện gì. Việc Mục Nhược Thủy có truy cứu hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào việc cô có hứng hay không.
Những hành động mờ ám trong phòng của nàng lại khéo léo khiến Quán chủ cảm thấy hứng thú.
"Cởi nút áo ra." Mục Nhược Thủy hất cằm nói.
"...…"
Phó Thanh Vi biết ngay mà!
Cô thậm chí không hề có một giây nào do dự, vì nếu chần chừ thêm một giây thì cũng không được…
Nàng thậm chí không hề có một giây nào do dự, vì nếu chần chừ thêm một giây thì không thể đảm bảo rằng quần áo của nàng có ngay lập tức biến thành những mảnh vụn hay không. Lần trước Quán chủ tiện tay l*t s*ch nàng, cảm giác ấy vẫn còn mới nguyên trong trí nhớ.
Phó Thanh Vi dứt khoát đặt đũa xuống, tháo nút áo, kéo cổ áo mở xuống tận trước ngực.
Mục Nhược Thủy nhếch môi đầy vẻ thích thú, tâm trạng tốt hẳn lên, nghiêng đầu hỏi nàng:
"Thích không?"
"Thích gì cơ?"
"Dấu vết mà ta để lại cho em."
Thình thịch——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!