Chương 42: Liên tục thở nhẹ vào tai nàng

Mục Nhược Thủy buông tay, hờ hững vẩy sang một bên.

Ánh mắt của cô so với lạnh lùng thì giống sự vô cảm hơn, như nhìn một đống thịt chết không chút bận tâm.

Cô ghét ở cùng một không gian với con người, cảm thấy kinh tởm, hận không thể giết sạch tất cả.

Chỉ khi có mặt Phó Thanh Vi, cô mới miễn cưỡng kiềm chế một chút. Nhưng hiện giờ Phó Thanh Vi không có ở đây, cô thậm chí chẳng buồn che giấu.

Mục Nhược Thủy rút ra một tờ khăn ướt, lau kỹ những ngón tay vừa tiếp xúc với con người.

Mẹ Trình quỳ trên sàn, không ngừng nôn khan. Mỗi lần hít thở, cổ họng như bị xé toạc, cơ thể già nua run rẩy không đứng dậy nổi.

Trình Ngọc Như muốn đỡ bà, nhưng tay lại xuyên qua cơ thể bà.

"Mẹ——" cô hoảng loạn kêu lớn, nhưng chỉ nhận lại ánh nhìn lạnh lùng, sâu thẳm từ người phụ nữ trên sofa.

"Ta không thích ồn ào."

Trình Ngọc Như đưa tay lên cổ mình, cảm giác như bàn tay thép kia lại đang siết chặt lấy cổ họng mình, cơn ác mộng ngạt thở lại một lần nữa ập đến. Cô run rẩy không kiềm chế được, miệng khép chặt, thậm chí không dám phát ra tiếng nức nở.

Lần trước, khi Phó Thanh Vi đưa cô về nhà, cô không nghĩ nhiều tại sao Mục Nhược Thủy lại có thể nhìn thấy mình. Cô chỉ cho rằng người này là bạn gái của Phó Thanh Vi. Trong lần gặp lại sau này, khi cô trầm mặc, yên tĩnh uống cappuccino với lớp bọt sữa quanh miệng, Trình Ngọc Như còn thầm ngưỡng mộ tình cảm của họ. Nhưng người trước mắt cô bây giờ... rốt cuộc là quái vật gì?

Khi vừa biến thành quỷ, cô không cảm nhận rõ ràng, chỉ có bản năng mách bảo sự hiện diện này vô cùng nguy hiểm.

Bạn học Phó có biết bạn gái của cậu ấy là thế này không?

Cậu ấy có gặp nguy hiểm không?

Mẹ Trình vịn lấy mép bàn trà, cuối cùng cũng gượng đứng dậy được.

Mục Nhược Thủy cũng đứng lên.

Mẹ con Trình Ngọc Như đồng loạt lùi lại, ánh mắt đầy sợ hãi.

"Đi rửa mặt, chỉnh trang lại, đừng để em ấy nhận ra." Mục Nhược Thủy cúi đầu nhìn vạt áo của mình, giọng nói thản nhiên như không.Phó Thanh Vi nhận lấy một cú đóng cửa đầy phũ phàng, lại không thấy bóng dáng Mục Nhược Thủy đâu.

Đúng là họa vô đơn chí, nàng vừa đi lên đi xuống cầu thang tìm một vòng mà không thấy, vừa gọi điện.

Mục Nhược Thủy lập tức ấn tắt chuông.

—Không tệ, cô lại học thêm được một kỹ năng mới.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không có người nghe máy. Sorry…"

Tim Phó Thanh Vi đập thình thịch, lồng ngực mỏng manh gần như không thể ngăn được tiếng động nặng nề ấy. Lúc này, nàng mới nhận ra ngoài việc gọi điện, nàng không có cách nào khác để tìm được tung tích của Mục Nhược Thủy.

Chỉ cần cô không chủ động xuất hiện, nàng sẽ mãi mãi không thể tìm thấy cô.

Phó Thanh Vi lao xuống cầu thang, nước bọt trong cổ họng vì căng thẳng mà khô khốc. Nàng chỉ có thể liên tục nuốt xuống, nhịp tim vì sợ hãi mà đập nhanh hơn. Lỡ đâu ngài ấy đã về nhà thì sao?

Cửa căn hộ 301 mở ra.

Phó Thanh Vi nghe thấy tiếng cửa, nhưng nàng không để ý, nàng cần phải xác nhận Mục Nhược Thủy có ở nhà hay không trước đã.

Nếu… nếu ngài ấy vẫn không có ở đó, nàng sẽ đi thêm một chuyến đến Bồng Lai Quán.

Đúng lúc này, trên lầu truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Em định đi đâu?"

Phó Thanh Vi bỗng khựng lại, như bị ai đó nhẹ nhàng giữ chặt tại chỗ. Nàng quay đầu lại, khó tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!