Sáng sớm hôm đó, Trình Ngọc Như thức dậy, nghe thấy mẹ đang nói: "Sao mưa suốt cả đêm mà vẫn chưa tạnh nhỉ?"
Dù nói thế, nhưng cửa sổ vẫn để hé ra một chút, để thông gió. Những hạt mưa xen lẫn với gió lùa vào trong, vài giọt li ti rơi lên mặt, mang lại cảm giác lành lạnh.
Ba Trình đã chuyển hết mấy chậu rau trồng ngoài ban công vào trong nhà, tay cầm một bình xịt nhỏ, cẩn thận tưới nước lên từng chiếc lá. Lá nào cũng bóng loáng.
Trình Ngọc Như mở cửa phòng ngủ, vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Mẹ Trình liếc nhìn đồng hồ, rồi nói với ba Trình: "Con bé lại không ăn sáng kịp rồi, chẳng biết dậy sớm một chút."
Ba Trình hạ giọng: "Lát nữa đừng nhắc đến chuyện này, đêm qua con bé tăng ca đến hơn mười hai giờ, tôi thức dậy giữa đêm còn thấy đèn sáng trong phòng làm việc. Để con bé ngủ thêm chút."
Mẹ Trình thở dài đầy tâm trạng: "Ông nói xem, ngày xưa mình tuy khổ, nhưng ít ra tạo thành mục tiêu phấn đấu. Sao bây giờ cuộc sống càng tốt, áp lực của đám trẻ lại càng lớn thế này? Mới đi làm được mấy hôm mà con bé đã gầy rộc đi nhiều, nói chuyện cũng ít hẳn."
Ba Trình thấy con gái từ nhà vệ sinh đi ra, vội lắc đầu ra hiệu cho vợ. Mẹ Trình lau khóe mắt, không nói thêm gì.
Hai vợ chồng già đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía con gái, cùng nhau nở nụ cười. Trình Ngọc Như cũng nở một nụ cười yếu ớt đáp lại, giọng buổi sáng sớm nghèn nghẹt: "Mẹ, ba."
Trình Ngọc Như thay xong quần áo đi làm, bàn ăn đã được dọn sẵn một bữa sáng phong phú.
Cô vội vàng ra cửa, vừa mang giày vừa nói: "Con không ăn đâu, trễ làm mất."
Ba Trình bước nhanh tới, đưa cho cô một chiếc ô gấp tự động: "Ngoài trời đang mưa, đừng để bị ướt."
"Cảm ơn ba. Mẹ, con đi đây."
Chưa dứt lời, cửa đã đóng sầm lại trong vội vã.
Mẹ Trình nhìn bàn ăn đầy ắp mà không có chút hứng thú, không kiềm chế được bèn giận dỗi với ông chồng đang ăn sáng: "Con gái đã đi làm rồi, ông còn ngồi đây làm gì?!"
Ba Trình bất đắc dĩ: "Chín giờ tôi mới làm việc, giờ mới bảy giờ hai mươi, cơ quan còn chưa mở cửa."
Mẹ Trình miễn cưỡng ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.
"Hai vợ chồng mình cực khổ kiếm tiền mua nhà trong khu trường học, nuôi con học đại học, để giờ nó ra trường làm trâu làm ngựa cho tư bản. Ngày trước không bằng để dành khoản tiền đó cho nó, giờ chắc nó sống thoải mái hơn."
"Hồi đó làm sao nghĩ được xa như vậy, ai cũng như mình cả thôi."
"Lão Trình này, cơ quan muốn tuyển lại tôi, hay là tôi quay lại làm thêm vài năm nữa, kiếm thêm chút tiền cho con bé."
"Năm mươi mấy tuổi vẫn còn sung sức, tôi không phản đối." Ba Trình giơ ngón tay cái.
Cuối cùng, mẹ Trình cũng nở một nụ cười.
Trình Ngọc Như che ô bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, quẹt thẻ vào tòa nhà lúc 7 giờ 50 phút.
Ống quần cô dính đầy nước bùn, cô cúi xuống dùng khăn giấy lau sạch trước thang máy. Xung quanh cô là những người đồng cảnh ngộ, ô nhỏ giọt, không ai nói câu nào. Thang máy cứ thế từng lượt nuốt và nhả người, trông giống như một bộ phim câm kinh dị.
Cô ngồi vào chỗ làm của mình, từ một túi bánh mì nhỏ dưới chân lôi ra vài cái đặt lên bàn, định lát nữa vừa làm vừa ăn.
Tài liệu làm thêm giờ đêm qua nằm trong túi, Trình Ngọc Như mở chiếc túi tote cỡ lớn, định lấy tài liệu ra, nhưng ngón tay chạm phải một thứ gì đó mềm mềm, còn mang hơi ấm, được bọc kỹ trong nhiều lớp giấy bạc.
[Gia đình nhà gấu (3)]
[Gấu ba] : Lén bỏ bữa sáng vào túi của con, bánh bao do tự tay ba làm, nhân thịt tươi và nấm hương. Nhớ ăn nhé, @Ngọc Như nhà họ Trình.
[Gấu con] : [Nằm dài xoa bụng. jpg]
Cô chỉ ăn được một cái thì bị sếp gọi đi, số còn lại để nguội mà không kịp ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!