Chương 4: Ngươi có đành lòng không?

Phó Thanh Vi đặt quần áo đã thay ra lên chiếc ghế nhỏ trong phòng vệ sinh, bước chân vào buồng tắm.

Dưới vòi sen, dòng nước nóng chảy xuống, người phụ nữ trẻ ngẩng đầu lên, vóc dáng cao ráo, tay chân cân đối nhờ tập luyện lâu năm, đường nét đẹp đẽ. Dòng nước ấm chảy từ hõm cổ xuống eo, đôi chân thẳng và chắc khỏe, nước bắn tung tóe dưới chân, trông như toàn thân được bao phủ bởi một lớp ánh sáng ngọc trai.

Người phụ nữ trong đạo quán đưa tay che mắt, quay lưng về phía gương nước.

Nhưng âm thanh của nước vẫn vang bên tai, cảm giác mềm mại của nước trượt xuống trên da cũng rõ ràng từng chút một.

Cô giấu tay vào ống tay áo dài, xoa nhẹ các ngón tay, như muốn xua đi cảm giác ẩm ướt.

— Rõ ràng trong núi nhiệt độ thấp, nhưng đầu ngón tay lại ấm áp như mùa xuân.

Phó Thanh Vi tắm nước nóng, xõa mái tóc dài, làm ướt một cách đơn giản, rồi xoa dầu gội lên tóc.

Đầu ngón tay cô dường như chạm vào thứ gì đó, quá nhỏ bé nên không để ý. Cô gội xong đầu, đứng thẳng dậy, tiếp tục dùng sữa tắm, nước nóng xua tan đi sự mệt mỏi cả ngày, ngày mai lại là một ngày mới.

Khi tắm xong và dọn dẹp phòng tắm, cô nhặt được một mẩu giấy nhỏ ở miệng cống, đã ướt nhẹp, không còn hình dạng, cô tiện tay vứt vào thùng rác trong phòng tắm

Trước khi ngủ, cô lên mạng tìm kiếm đạo quán trong thành phố, rồi mở rộng phạm vi ra các thành phố lân cận: nào là Thanh Dương Cung, Bão Nguyên Quán, Thủ Nhất Quán, Thiên Sư Động... tất cả đều đông đúc hương khói. Người đó, có thể sẽ ở trong những đạo quán này không?Đạo quán Bồng Lai

Phía sau ngọn núi hoang vu, lúc này có khoảng vài chục người đang đứng, đều ăn mặc như đạo sĩ, nhưng đạo bào khác nhau, người trẻ nhất thuộc Khôn Đạo Tông.

Vì nơi này nhỏ, mọi người đứng gần nhau, thoạt nhìn có vẻ đông đúc.

Người đứng đầu chính là nữ đạo sĩ trẻ tuổi mà Phó Thanh Vi từng gặp trên xe buýt.

Chiêm Anh đến đây theo lệnh của cục, Đạo trưởng Nhược Thủy vừa mới xuất quan, cô đại diện cục chuẩn bị mọi thứ cần thiết để ngài ấy thích nghi với cuộc sống hiện đại. Cục trưởng còn dặn dò cô, nều có thể thì mời Đạo trưởng Nhược Thủy xuống núi, về làm việc cho cục.

Thực ra, cô cảm thấy khả năng thành công không cao, cục trưởng quá coi trọng cô rồi.

Cô nhìn trời một cách ủ rũ.

Cửa lớn trước mắt đột ngột mở ra, "Phanh!" Một tấm ván quan tài nặng nề bay ra, làm cho đám đông ở cửa hoảng sợ chạy tán loạn.

Nắp quan tài đá nặng hàng trăm cân, các đạo sĩ niệm chú để chống đỡ, nhưng chiếc nắp không hề chậm lại, đẩy họ ra xa cả trăm mét, cắm mạnh xuống đất, như thể dựng lên bia mộ mới cho họ.

"Nếu không cút đi, các ngươi sẽ chết hết!"

Trong đạo quán truyền ra một giọng nói đầy sát khí.

Điều này khiến mọi người hoảng loạn.

"Quán chủ Mục sao lại nói chuyện như vậy?"

"Cùng là đạo hữu, dù bậc của cô ta cao hơn chúng ta, cũng không nên buông lời ác ý."

"Đạo hữu, chúng ta đều tu đạo, còn để tâm đến chuyện này sao? Nếu vậy, hay cô cũng mắng lại đi, chẳng lẽ không dám? Mang nỗi oán giận trong lòng, coi chừng khó dứt bỏ tâm ma."

"Người biết chuyện thì hiểu rằng phái Thanh Tịnh của các ngươi chịu ơn của Quán chủ Mục, người không biết lại tưởng rằng các ngươi là chó của Quán chủ Mục. Bây giờ tâm ma của tôi đã tiêu tan rồi, ha ha."

"Cô ta nằm trong quan tài, bùa chú dán đầy sân, ai mà biết là tà hay ma?!"

"Người tốt nào lại nằm trong quan tài chứ?"

"Cô... Cô không được nói xấu Từ Nhượng chân nhân!" Tiểu đạo trưởng phái Thanh Tịnh ném cây phất trần, nhảy lên định đánh người.

Chiêm Anh khôn ngoan lùi xa nhất, những đạo hữu đi cùng cũng nhìn nhau, đều cảm thấy nhức đầu.

Có lẽ tin tức đã lộ ra, các cung quán khác đều biết được việc Mục Nhược Thủy lại xuất hiện, kinh động không ít, cử những đệ tử ưu tú của các phái đến để dàn trận, cũng là để rèn luyện cho đệ tử. Một nhóm nam nữ trẻ tuổi này, hành động hấp tấp, không hiểu tính khí của Quán chủ, lại dám tự tiện đẩy cửa vào khi không có ai đáp lại!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!