Chương 38: Cẩn thận hôn vào gốc tai

Mục Nhược Thủy vừa dứt lời, Phó Thanh Vi lập tức bật dậy, nhanh chóng giữ khoảng cách an toàn một mét với cô.

Không trách được vì sao mỗi lần ở gần Quán chủ lâu, trong đầu nàng lại tự động xuất hiện những hình ảnh cần được làm mờ! Phá án được rồi, hóa ra tâm trí hỗn loạn của nàng có nguyên nhân, tất cả là do mùi hương trên người Quán chủ!

Vậy nên không phải nàng hay suy nghĩ linh tinh, mà là hoàn cảnh khách quan tạo ra tình trạng này. Nàng vẫn là một thiếu nữ thuần khiết một trăm phần trăm!

Phó Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm.

So với hậu quả có thể xảy ra nếu ngửi hương lâu mà bị k*ch t*nh, sự chú ý của nàng dường như lại tập trung vào việc biện minh cho lý do tại sao nàng hay nghĩ lung tung về Quán chủ. Không, phải nói là bị suy nghĩ lung tung mới đúng.

Nàng nào có gan làm gì Quán chủ đâu chứ.

Phó Thanh Vi nín thở, ngồi trở lại, tiếp tục đút bưởi cho cô.

Mục Nhược Thủy nhấm nháp từng múi bưởi, chậm rãi thưởng thức, khóe môi luôn giữ nụ cười vui vẻ.

Thật quá bất thường.

Phó Thanh Vi lập tức nảy sinh nghi ngờ: "Lúc nãy người nói sẽ bị k*ch t*nh, là thật hay giả?"

Mục Nhược Thủy kéo dài giọng, đáp: "Em đoán xem?"

Phó Thanh Vi: "......"

Nếu tiếp tục thế này chắc nàng phải quay lưng về phía sao Bắc Đẩu (1) mất.

Phó Thanh Vi hít sâu một hơi, không để ý mình đã ngửi quá nhiều mùi hương, câu k*ch t*nh cứ vang lên trong đầu. Nàng sợ đến mức nghĩ rằng nếu ngửi thêm chút nữa, mình sẽ như trúng xuân dược, mất kiểm soát mà lao vào quấn lấy Đạo trưởng, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn.

Không cẩn thận, nàng sặc một hơi, ho dữ dội.

Mục Nhược Thủy đưa môi tiến gần, ngậm lấy múi bưởi cuối cùng trên tay nàng, nhẹ nhàng để lại một câu:

"Gạt em thôi."

Rồi đứng dậy rời đi.

Cô đi rất thong thả, không biết rằng một câu nói vô tình của mình đã để lại dư chấn kéo dài trong lòng Phó Thanh Vi, người vốn nhạy cảm và giàu trí tưởng tượng.

Sau này, mỗi lần trong lòng Phó Thanh Vi nổi lên suy nghĩ lung tung, nàng đều tự hỏi: Có phải mùi hương đó lại phát huy tác dụng, mê hoặc mình hay không?

Mục Nhược Thủy chỉ thưởng thức qua loa, còn Phó Thanh Vi thì ăn hết phần bưởi còn lại trong chén. Nửa quả bưởi còn thừa được nàng cất vào tủ lạnh. Sau đó nàng xuống lấy đồ ăn trưa, mở hộp đựng và đôi đũa dùng một lần, dọn lên bàn ăn.

Mục Nhược Thủy đi ngang, liếc mắt một cái, lập tức nhíu mày.

"Thức ăn cho heo mà cũng ăn được à?"

"Em đang ăn mà!" Phó Thanh Vi lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: "Người không thể chờ em ăn xong rồi hẵng nói sao?" Nàng đã trả tiền mua đấy!

Mục Nhược Thủy khẽ hừ một tiếng rồi bước đi.

Lớn như vậy rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân.

Buổi chiều, Phó Thanh Vi có một tiết học. Nửa tiếng trước khi ra khỏi nhà, nàng đi vòng quanh phòng khách mấy lượt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Mục Nhược Thủy vo một tờ giấy, nhẹ nhàng ném trúng nàng.

"Có gì thì nói, em làm ta chóng mặt rồi."

Phó Thanh Vi lập tức dừng lại, nhưng giọng vẫn ngập ngừng: "Chiều nay người có thể đừng đi cùng em đến trường được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!