Chương 37: Thuốc đến đúng lúc

Vu (thầy mo, phù thủy, pháp sư), từ thời thượng cổ đã tồn tại, là một thuật cực kỳ cổ xưa được truyền lại.

Trong sách «Thuyết Văn Giải Tự» ghi chép: "Vu, vu chúc dã, nữ năng sự vô hình, dĩ vũ giáng thần giả dã/ Phù thủy, pháp sư, một người phụ nữ có thể làm những điều vô hình, có thể mê hoặc các vị thần bằng cách khiêu vũ."

Ban đầu, các Vu nữ có mối liên hệ rất gần gũi với thần linh. Họ thông qua những điệu múa đặc biệt để cầu nguyện thần linh. Thần linh sẽ thông qua hai cách để chỉ dẫn xuống thế gian: hoặc giáng linh vào thân thể Vu nữ, hoặc trực tiếp đưa ra thần dụ.

Cách đầu tiên tương tự với thuật phù kê (lên đồng viết chữ), còn cách sau là bói toán, thường sử dụng xương thú, chẳng hạn mai rùa, xương bò.

Ngoài ra, còn một loại vật trung gian gọi là cỏ thi, nhưng phương pháp sử dụng đã thất truyền, chỉ có thể tìm thấy dấu vết tồn tại trong sách «Chu Dịch».

Phát triển đến hậu thế, các vật như mảnh gỗ, que trúc, tiền đồng đều có thể được dùng làm công cụ bói toán. Những vật bói toán mang linh tính từ thời thượng cổ ngày càng hiếm, thậm chí biến mất, chẳng hạn như cỏ thi. Nếu không còn cách nào khác, người ta đành dùng bất kỳ thứ gì có thể.

Trải qua hàng ngàn năm, linh lực trong thế gian dần cạn kiệt, thần lực của Vu cũng suy yếu đáng kể. Ngày nay, việc thông linh chỉ có thể mượn một chút tàn dư của Thần hồn chưa tan biến từ trời đất. Mỗi lần bói toán đều tiêu hao rất lớn đối với Vu, điều cầu càng sâu, sự phản phệ càng nặng.

Ba mươi năm trước, người yêu của Khâu Nguyệt Bạch đã chết trong một nhiệm vụ. Đó vốn chỉ là một nhiệm vụ không mấy nguy hiểm, ngày chia tay hôm ấy cũng là một ngày rất bình thường.

Ngày hôm trước, Khâu Nguyệt Bạch thức rất muộn, sáng hôm sau ngủ nướng, còn trách người yêu vì tiếng rửa mặt làm cô tỉnh giấc, suốt buổi chỉ trùm chăn kín đầu.

"Em đi đây." Người yêu cô đứng bên giường, dưới chân là chiếc vali nhỏ, dịu dàng nói lời tạm biệt. Khâu Nguyệt Bạch từ trong chăn thò ra một bàn tay, vẫy vẫy.

Người phụ nữ cúi xuống, kéo chăn khỏi đầu cô, đặt lên trán một nụ hôn mát lạnh sau khi đánh răng.

Đôi môi của nàng chạm xuống dưới, định hôn lên môi Khâu Nguyệt Bạch, nhưng cô lại né tránh, mắt vẫn còn nhắm, nói: "Buồn ngủ quá." Hôn rồi sẽ không dứt được, làm phiền giấc ngủ của cô.

"Vậy em đi nhé." Tiếng bánh xe vali lăn đến cửa.

Khâu Nguyệt Bạch hé mắt nhìn, mơ hồ nhìn bóng dáng mảnh mai của nàng ở cửa, rồi lại nhắm mắt.

Hình như cô đã nói gì đó, nhưng có lẽ cô mệt đến mức không còn ý thức, đôi môi chỉ mấp máy mà không thốt ra lời.

Nhiều năm sau, cô luôn tự hỏi hôm ấy liệu mình có nói với nàng điều mà nàng muốn nghe không, ánh mắt nàng khi rời khỏi cửa nhìn cô như thế nào. Lần cuối cùng họ nhìn nhau trong đời, vậy mà cô không nhìn rõ khuôn mặt nàng.

Người yêu của Khâu Nguyệt Bạch đã hy sinh.

Nàng gặp phải một con ma vật vốn nên sớm bị xóa sổ khỏi nhân gian. Thật trùng hợp, trời đất đã thanh tẩy, yêu ma tuyệt tích. Con ma vật này ẩn mình hàng chục năm, ẩn giấu trong cơ thể con người. Nó trốn rất giỏi, đã hai lần thay đổi cơ thể, chưa từng gây chuyện lớn khiến Linh Quản Cục chú ý.

Người yêu của Khâu Nguyệt Bạch đã phát hiện ra chân thân của nó. Để bảo vệ đồng đội, chỉ có cách đồng quy vu tận (chết chung). Hắc khí xuyên qua ngực, bóp nát trái tim, chết ngay tại chỗ.

Bởi vì nơi ma vật chết tỏa ra ma khí khắp nơi, các thi thể bị ma vật giết cũng vậy, không được tùy tiện mang về. Linh Quản Cục tạm thời dùng trận pháp phong ấn ma khí từ tám hướng, mời chuyên gia đến thanh tẩy.

Khi ma khí được thanh tẩy xong, Khâu Nguyệt Bạch loạng choạng bước vào tìm thi thể người yêu, nhưng chỉ nhìn thấy một vũng máu khô cạn, không còn xương cốt.

Nhân loại đã rất lâu không còn kinh nghiệm đối đầu với ma vật, trong các ghi chép gần đây cũng không đề cập đến việc người bị ma g**t ch*t lại biến mất cả thi thể. Khâu Nguyệt Bạch tin chắc rằng người yêu mình vẫn còn sống.

Cô không cam lòng.

Trong tin nhắn, người yêu cô vẫn nói rằng mọi chuyện sắp xong, tối nay sẽ về nhà, sẽ mang bánh bao súp của cửa tiệm Hà Ký về cho cô.

Cô không cam lòng.

Vì vậy, Khâu Nguyệt Bạch lục tung đáy rương, lấy ra mai rùa, mặc bộ Vu phục cổ  dày và nặng, đeo chiếc mặt nạ đầy màu sắc, tay cầm pháp trượng, đứng trên đỉnh vách núi Hưng Sơn cầu thần giáng linh, chỉ dẫn sinh cơ của người yêu.

Ban đầu, buổi bói toán khá thuận lợi.

Khâu Nguyệt Bạch chắp tay cầu trời, uyển chuyển nhảy múa, mặt đeo mặt nạ, biểu diễn điệu múa bói toán cổ xưa. Chỉ trong chốc lát, xung quanh trở nên tĩnh lặng, một âm thanh từ bên ngoài trời vọng đến, nhưng lại vang lên trong đầu cô, làm chấn động linh đài.

"Ngươi muốn biết điều gì?"

Khâu Nguyệt Bạch nín thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!