Chương 35: Ta tên Mục Từ

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Phó Thanh Vi nhìn dòng tin nhắn trong giao diện WeChat của mình: "Tiếp theo hai người họ trong phòng mà do lớn do nhỏ," quả quyết nhấn giữ và xóa ngay, sau đó mở cửa phòng.

Cam Đường đúng là mỗi ngày đều thêm dầu vào lửa.

Nàng tuyệt đối không thể tiếp tục tự ám thị bản thân như vậy, nếu không sớm muộn cũng tự bẻ cong chính mình.

Mục Nhược Thủy nhìn qua cánh cửa chỉ mở một nửa, thấy chiếc giường bên trong lộn xộn thành một mớ hỗn độn, chắc hẳn từng góc trên giường đều mang theo hơi thở của Phó Thanh Vi. Cô nghĩ, tối nay có thể ngủ một giấc thật ngon.

Phó Thanh Vi tưởng cô không thích, vội nói: "Em sẽ dọn ngay, Quán Chủ tìm em có việc gì sao?"

Mục Nhược Thủy đưa điện thoại cho nàng.

"Giúp ta thêm một liên lạc."

Phó Thanh Vi cúi đầu nhìn dãy số trên bàn phím quay số, Mục Nhược Thủy giải thích: "Sư phụ của Chiêm Anh, tạm thời có chút tác dụng."

Mục Nhược Thủy không định nói với Phó Thanh Vi về chuyện cô vừa xin tiền từ Tuế Dĩ Hàn. Đây là một quỹ nhỏ bí mật của riêng hai người. Ngày nào đó Phó Thanh Vi khiến cô vừa lòng cả tâm lẫn thân, cô sẽ đưa thẻ đó cho nàng.

Cô không nói, Phó Thanh Vi sao có thể đoán ra được rằng một câu nói của cô đã khiến Tuế Dĩ Hàn chuyển ngay 100.000 tệ. Chính xác hơn, chỉ với một chữ duy nhất.

Trong khi đó, Phó Thanh Vi làm việc chăm chỉ bán mạng suốt một thời gian dài mà vẫn chưa tích góp được vài chục nghìn. Chỉ cần một con mèo nhỏ ốm nặng thôi cũng có thể rút cạn toàn bộ tiền tiết kiệm của nàng.

Phó Thanh Vi giúp cô lưu số của Tuế Dĩ Hàn vào danh bạ, tiện thể hỏi: "Có muốn em giúp người tạo một tài khoản WeChat không? Có thể gửi tin nhắn thoại."

Nàng nhớ Mục Nhược Thủy vẫn đang dùng phương pháp nhập liệu viết tay, vừa chậm lại vừa giống người già.

Mục Nhược Thủy: "Là ứng dụng màu xanh đó phải không?"

"Đúng, mọi người đều dùng nó. Ngoài gửi tin nhắn thoại còn có thể gọi video nữa. Người đã thử gọi video chưa? Có thể nhìn thấy đối phương đang làm gì dù cách xa ngàn dặm."

"Thấy rồi." Mục Nhược Thủy lần đầu tiên thông qua gương nước, dùng đôi mắt của Phó Thanh Vi để nhìn người ta gọi video.

"Đạo trưởng biết nhiều thật." Phó Thanh Vi mỉm cười nói.

Mục Nhược Thủy thầm nghĩ: Đều là em dạy ta, dùng tay em, hoặc dùng đôi mắt của em.

Phó Thanh Vi bỗng nhớ đến chuyện cô từng nói về việc nhìn thấy người ta c** đ* lót, vô thức mím môi.

Nàng gạt những suy nghĩ vẩn vơ đó sang một bên, ngẩng đầu, giọng bình thường: "Em giúp người đăng ký nhé?"

"Được." Mục Nhược Thủy đáp, "Ra sofa ngồi, ta lười đứng."

Phó Thanh Vi dùng số điện thoại của Mục Nhược Thủy để đăng ký một tài khoản WeChat mới. Vì đoán rằng Quán chủ cũng lười nghĩ tên tài khoản, nên nàng tự quyết định. Khi đến phần cài đặt tên, nàng hỏi: "Người muốn dùng tên gì?"

Mục Nhược Thủy ban đầu bảo tùy ý, sau đó lại hỏi: "Em lấy tên gì?"

Tên nickname mà con gái thường đặt làm sao nghiêm túc được, Phó Thanh Vi tuyệt đối không nhắc tới, nhân cơ hội hỏi: "Đạo trưởng, tên thật của người là gì?"

Nàng biết cô có tôn hiệu là Từ Nhượng, đạo hiệu là Nhược Thủy, nhưng chắc hẳn vẫn còn một cái tên tục gia thật sự. Một số sư phụ thậm chí còn đặt đạo danh cho đệ tử (1).

Mục Nhược Thủy dùng ngón trỏ chống lên trán, tựa người lười biếng trên sofa, nói: "Từ Nhượng?"

Phó Thanh Vi: "......"

Mục Nhược Thủy chỉ nghe được gọi là họ Mục từ những thiên kiêu (con trời) dám xâm phạm sau núi và tìm cái chết. Chiêm Anh và Chủ nhiệm Tuế thì kính cẩn gọi cô là Từ Nhượng Chân Nhân, còn lại cô không biết gì thêm, thậm chí đạo hiệu Nhược Thủy cũng không rõ bằng Phó Thanh Vi.

Phó Thanh Vi: "Đó là tôn hiệu, không phải tên thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!