Chương 33: Đây có phải mà một nụ hôn cưỡng ép

Một chiếc xe đặt qua ứng dụng bật đèn khẩn cấp dừng bên đường. 

Vừa trải qua một ngày thảm họa, số người ra ngoài rất ít, trên đường chờ xe chỉ có hai cô gái ôm nhau đứng đó. 

Tài xế đã gặp nhiều tình huống như vậy, trước khi hai người họ bắt đầu gặm nhấm nhau, cô bấm số gọi Phó Thanh Vi 

Mục Nhược Thủy thả nhẹ tay đang đặt trên eo nàng, nhìn về phía xa. 

Phó Thanh Vi ngẩng đầu ra khỏi hõm vai cô, lùi lại hai bước. Vừa nhấc máy, nàng đã thấy chiếc xe ở bên cạnh, lập tức cúp máy, nắm cổ tay Mục Nhược Thủy bước lên xe. 

Giống như lần trước, nàng phải đóng vai máy lọc không khí. 

Vì đã có vài lần tiếp xúc thân mật nhầm lẫn, cả hai đều tăng đáng kể ngưỡng chịu đựng việc ôm nhau. Phó Thanh Vi mạnh dạn hỏi: "Em có thể ôm người không?" 

Mục Nhược Thủy lạnh nhạt đáp: "Không được." 

Tài xế là một chị gái, chỉnh gương chiếu hậu, nghĩ thầm: "Cặp đôi trẻ con này cãi nhau à?" 

Phó Thanh Vi: "Vậy thôi." 

Nàng thành thạo nghiêng người tới, một tay chống vào ghế sau gần cổ Mục Nhược Thủy, hơi thở của nàng vây quanh cô. 

Hai cái đầu gần như dính lại, lúc nghiêng trái, lúc nghiêng phải. 

Tài xế: "……" 

Đúng là cưỡng hôn rồi, người trẻ đúng là có sức sống mãnh liệt. 

Tài xế nhìn thẳng phía trước: "Số đuôi điện thoại là bao nhiêu vậy?" 

Phó Thanh Vi" không quay đầu lại, nói nhanh: "69, cảm ơn." 

Câu này giống như được nàng nói vội vàng giữa những nụ hôn ngắt quãng. Tài xế nhắc nhở: "Ngồi vững, tôi lái xe đây." 

Lo sợ xe chạy nhanh làm đứt mạch lãng mạn của hai người, chị tài xế chu đáo nhấn ga nhẹ nhàng, lái xe ổn định hòa vào dòng xe cộ. 

Đến đường lớn, chị liếc qua gương chiếu hậu, quả nhiên hai người họ vẫn hôn nhau, không bị gián đoạn. 

Hôm nay quả thật là một ngày tốt lành. 

Phó Thanh Vi cảm thấy cổ đau nhức, hai ngày nằm trên sofa đã khiến nàng hơi bị căng cơ cổ, giờ giữ nguyên một tư thế lại càng làm tăng áp lực. Mục Nhược Thủy thấy nàng thỉnh thoảng nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Cổ bị đau à?" 

"Có một chút." Phó Thanh Vi thật thà nói. 

Ngón tay lạnh lẽo, thon dài của cô đặt lên sau gáy nàng, dọc theo huyệt đạo chậm rãi xoa bóp. 

Phó Thanh Vi hơi mở to mắt, bất ngờ trước hành động của cô. 

"Đỡ hơn chưa?" 

"Ừm." Giọng Phó Thanh Vi gần như không nghe thấy, khẽ gật đầu. 

Người ta thường nói, mười người tu đạo thì chín người biết y thuật. Mục Nhược Thủy là đạo sĩ, cũng từng học qua y thuật. Cô chạm vào một chỗ máu tắc nghẽn, liền dùng thêm chút lực. 

"Ưm——" Phó Thanh Vi không kịp phản ứng, mũi phát ra một tiếng dài, ngón tay nàng siết chặt lấy ghế da. 

Không đau thì không thông được, Mục Nhược Thủy ấn ngón tay vào chỗ bị tắc nghẽn, gia tăng thêm lực. 

"Á——" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!