Chương 31: Dê vào miệng cọp

TrướcSau Mục Nhược Thủy thong thả rời khỏi phòng khách, không chút dây dưa lề mề, chỉ để lại bên tai Phó Thanh Vi một câu nói. 

Cô tự nghĩ rằng mình đã nói đủ rõ ràng, và Phó Thanh Vi cũng nghe rất rõ. 

Cô sẽ không ngủ với nàng, nhưng không đảm bảo sẽ không ôm nàng, không hôn nàng, thậm chí không làm nhiều bước dạo đầu hơn. 

Hành vi ở ranh giới này có tính là quan hệ t*nh d*c không? 

Với Quán chủ Mục, có lẽ không tính, nhưng Phó Thanh Vi đâu phải khúc gỗ vô tri vô giác. Cô đã làm nhiều như thế, nàng tất nhiên sẽ nghĩ, và nghĩ rất sâu. 

Nhưng Quán chủ Mục không cho nàng nghĩ. 

Người sống dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Phó Thanh Vi cố gắng lắm mới thuyết phục được bản thân rằng từ giờ phải làm một khúc gỗ đúng nghĩa, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, mái hiên này lại là nhà của nàng, cảm giác bi thương ập tới ngay tức khắc. 

Dẫn sói vào nhà, dê vào miệng cọp, mất dê mới lo vá chuồng... Sói đã vào tận đại bản doanh, giờ vá chuồng còn ích gì, thà cùng sói nhảy múa. 

Ưu điểm lớn nhất của Phó Thanh Vi chính là nghĩ thoáng, chịu đựng tốt, với những chuyện không thể thay đổi, nàng sẽ không chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, lùi lại một vạn bước, ít nhất Quán chủ cũng đã đảm bảo không ngủ với nàng, vậy nàng có thể ngủ một giấc yên ổn. 

Phó Thanh Vi nằm xuống sofa, chuẩn bị ngủ, tâm trạng vô cùng bình thản. 

Khoan đã. 

Cánh cửa phòng ngủ duy nhất bị gõ vang, Phó Thanh Vi toàn thân chỉ quấn một tấm chăn, trông như phi tần thời xưa dâng mình để hầu hạ vua. 

Mục Nhược Thủy hoàn toàn coi phòng ngủ như của mình, cửa chỉ hé một khe, đôi mày mắt xinh đẹp lộ vẻ mệt mỏi, hỏi: "Có chuyện gì?" 

"Có, em muốn lấy bộ đồ ngủ mới." 

"Ồ." 

Mục Nhược Thủy nhường đường. 

Cô vừa mới chợp mắt thì bị tiếng gõ cửa làm tỉnh, mở cửa xong lập tức trở lại giường, nhắm mắt, nằm thẳng tắp dưới chăn như một đường thẳng. 

Phó Thanh Vi tìm bộ đồ ngủ mới trong tủ quần áo, quay đầu nhìn cảnh tượng này, có chút nhớ giường của mình. 

Giường rộng 1m5, Quán chủ chỉ ngủ chưa đến một phần ba, còn dư rất nhiều chỗ. 

Dù sao cô cũng đã ngủ, Phó Thanh Vi quấn chăn dày đi lại không tiện, dứt khoát quay lưng về phía cô để thay đồ ngủ. 

Tấm lưng trần trắng nõn, xương bướm nổi lên, eo thon gọn, đường cong vòng hông đầy quyến rũ, hai hõm thắt lưng xinh đẹp dường như có thể chứa nước ẩn như hiện. Người phụ nữ dùng tay che mắt mình. 

Phó Thanh Vi mặc xong chiếc áo sơ mi dài, tay ôm chăn dưới đất đi ra ngoài. 

Lúc đóng cửa lại, nàng liếc nhìn lên giường, lông mày hơi nhíu. Vừa rồi Quán chủ có nằm ở tư thế này không? 

Cánh cửa phòng được khép lại nhẹ nhàng. 

Mục Nhược Thủy đeo bịt mắt, hoàn toàn chìm vào bóng tối. 

Cả đêm, gió ở thành phố Hạc thổi ào ạt. 

Sáng sớm, vẫn còn có thể ngửi thấy mùi đất ẩm bên ngoài cửa sổ. Phía chính quyền thành phố và giao thông đang khẩn trương xử lý các chướng ngại vật trên đường chính để khôi phục giao thông đô thị. Cây cối bị đổ trong khu dân cư cơ bản do ban quản lý chịu trách nhiệm. 

Trời vẫn còn sớm, ban quản lý chưa bắt đầu làm việc, bên ngoài trông không khác gì tối qua. Nước đã rút sạch, để lộ những chiếc lan can trắng đổ nghiêng ngả như xác chết, khung cảnh khắp nơi đều tan hoang. 

Phó Thanh Vi đang treo người lên xà đơn, tập gập bụng. Mới làm đến lượt thứ hai, nàng đã nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ, liền vội vàng tăng tốc. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!