TrướcSau "Đạo trưởng!" Phó Thanh Vi không suy nghĩ gì mà đuổi theo, nhưng nàng quên mình không mặc quần áo, suýt chút nữa thì lộ hết. Nàng vội quay lại, quấn chặt chăn rồi lao ra ban công.
Xung quanh tối đen như mực, vì mưa lớn nên đèn đường mất điện trên diện rộng, nhìn khắp nơi chỉ là bóng tối dày đặc, không thể thấy bóng dáng của Mục Nhược Thủy đâu cả.
Phó Thanh Vi ngây người đứng đó, như bị bỏ rơi giữa không trung.
Nàng không biết mình đờ đẫn bao lâu, nhưng khi xoay người lại, người phụ nữ trong đạo bào đỏ đã đứng ngay trước mặt, đôi mày lạnh lùng sắc bén.
Phó Thanh Vi giật mình, cố kiềm chế giọng nói: "Người trở về rồi."
Mục Nhược Thủy lạnh lùng đưa tay ra: "Đưa đây."
"Cái gì?"
"Chuỗi Phật châu."
Phó Thanh Vi cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên tay trái mình, phản ứng đầu tiên là dùng tay phải che nó lại.
Không phải nàng tiếc chuỗi Phật châu, mà là nàng linh cảm rằng nếu đưa nó ra, Mục Nhược Thủy thật sự sẽ rời đi mãi mãi.
"Không đưa." Nàng lấy hết can đảm, táo bạo từ chối.
Mục Nhược Thủy mất kiên nhẫn, trực tiếp đưa tay ra đoạt, nhưng ngay lúc đó, một tiếng rên khe khẽ xen lẫn tiếng nức nở vang lên trước mặt cô: "Đau......"
Mục Nhược Thủy: "......"
Cô thậm chí còn chưa chạm vào nàng.
Phó Thanh Vi thấy chiêu yếu đuối vừa rồi có hiệu quả, liền nhân cơ hội tiến tới, đôi mắt nhìn Mục Nhược Thủy tràn đầy vẻ đáng thương.
Mục Nhược Thủy thở dài trong lòng, giữ khuôn mặt lạnh lùng mà hỏi: "Em rốt cuộc muốn làm gì?"
Câu này không nói còn đỡ, vừa nói ra, Phó Thanh Vi lập tức cảm thấy tủi thân.
"Rõ ràng là người muốn làm gì đó chứ! Người muốn làm gì em đều đồng ý, sao bây giờ lại thành vấn đề của em?"
"Ta chỉ muốn em cắt móng tay cho ta, ta sai ở đâu?"
"Người không sai! Em cũng đồng ý cả những chuyện sau khi cắt móng tay rồi, sao người còn muốn bỏ đi? Không giữ lời!"
"Sau khi cắt móng tay còn chuyện gì?" Mục Nhược Thủy cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi, thật sự muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó. Nàng cứ lặp đi lặp lại chuyện cắt móng tay như thể đó là chuyện trọng đại. Chờ đã, phản ứng của nàng, không lẽ thật sự là chuyện trọng đại sao?
Phó Thanh Vi suýt nữa lại khóc, đôi mắt long lanh nước, nhưng nàng cố nhịn để không rơi lệ.
Tuy nhiên, giọng nói của nàng đã để lộ sự tủi thân:
"Chính là chuyện người vừa xé áo em, làm chuyện đó với em."
"Nói rõ ràng hơn đi." Mục Nhược Thủy đã không còn kiên nhẫn để lòng vòng với nàng.
"Thượng em."
*/Thượng: từ này có nhiều nghĩa như tên truyện ý chỉ đến "bề trên" dùng như danh từ, ở đây là động từ có nghĩa là "nằm trên" nha 🌚
Khoảng cách gần kề, câu nói bất ngờ thốt ra của Phó Thanh Vi khiến tai Mục Nhược Thủy hơi giật giật.
Đây là một lời khẳng định hay thêm một lần đề nghị?
Mục Nhược Thủy im lặng vài giây, trong khi Phó Thanh Vi khó khăn lắm mới dồn hết can đảm nói ra hai chữ đó, giờ lại tuyệt vọng nghĩ rằng có lẽ cô ấy không hiểu. Chẳng lẽ thời dân quốc từ "thượng" không mang ý nghĩa hành động?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!