Mục Nhược Thủy nếm thử hai giọt nước mắt, sau đó như bị cuốn hút bởi mùi vị, cô l**m nhẹ đôi môi.
Dùng đầu ngón tay để đón từng giọt vẫn quá chậm. Ánh mắt cô chuyển đến nguồn gốc của những giọt nước mắt ấy
- đôi mắt đẹp mê hồn của Phó Thanh Vi.
Cô vươn tay nâng cằm của Phó Thanh Vi lên, xoay khuôn mặt nàng về phía mình.
Mục Nhược Thủy nuốt khan một cái, không rõ là vì bữa tiệc sắp đến hay vì ánh mắt của cô bất chợt lướt qua đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của người phụ nữ trẻ tuổi kia.
Cơn thèm ăn chiếm ưu thế trước những cảm xúc khác.
Ánh mắt của Mục Nhược Thủy quay trở lại đôi mắt của Phó Thanh Vi, nơi chuỗi ngọc trai dứt dây vẫn đang rơi xuống từng giọt.
Cô cúi xuống hôn lên mắt nàng.
Những giọt ngọc trai đều trượt vào miệng cô.
Phó Thanh Vi sững sờ.
Ngài ấy... tại sao lại đột nhiên hôn mình?
Ngài ấy có phải là lesbian không?
Buổi trưa ngài ấy nói dối mình phải không?
Tại sao mình lại tin ngài ấy?
Giờ phải làm gì đây?
Trong cơn hỗn loạn, Phó Thanh Vi vừa kinh ngạc vừa...... không hẳn là sợ, chỉ toàn nghĩ: Làm sao đây? Làm sao đây? Thật sự có một lesbian ở ngay bên cạnh mình!
Một cảm giác ấm áp, mềm mại và ẩm ướt lướt qua lông mi nàng.
Nhận thức được đó là gì, toàn thân Phó Thanh Vi cứng đờ như một cỗ máy đã bị rỉ sét cả trăm năm, dù có sửa cũng không thể nhúc nhích.
Mục Nhược Thủy không chỉ hôn mắt nàng mà còn... đưa lưỡi ra.
Đạo trưởng nhà nào lại đưa lưỡi cơ chứ?
Hết rồi.
Phó Thanh Vi đột nhiên có cảm giác như bị phá hỏng rồi, buông xuôi tất cả.
Nhưng lát nữa nhất định phải ép ngài ấy cắt móng tay!
Trong đầu nàng điên cuồng tưởng tượng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng đã bổ sung thêm cả trăm kịch bản tiếp theo. Từng suy nghĩ thoáng qua đều không trong sáng, mà càng ngày càng... đen tối, chẳng còn chút gì liên quan đến Linh Quản Cục. Và tất nhiên, nước mắt cũng không còn rơi nữa.
Mục Nhược Thủy: "?"
Cô ngừng lại.
Mục Nhược Thủy buông mắt nàng ra, hỏi: "Tại sao em không khóc nữa?"
Phó Thanh Vi nhớ đến chuyện ban ngày, liền đáp lại: "Em khóc rồi người sẽ buông em ra sao?"
Mục Nhược Thủy: "Em khóc, ta càng không thể buông."
Phó Thanh Vi: "Thế chẳng phải không khác gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!