Chương 26: Rõ ràng là dấu hôn

TrướcSau Phó Thanh Vi bật đèn trong nhà vệ sinh, đứng trước gương quan sát kỹ lưỡng. 

Nàng dùng tay lau thử, nhưng không lau được. Vết đỏ vì ma sát ngược lại càng đậm hơn. 

Nàng ấn nhẹ ngón tay lên, bề mặt phẳng lì, không có cảm giác đau. Nếu không phải nhìn gương phát hiện ra, nàng thậm chí không nhận ra có vết đỏ trên cổ mình. 

Chẳng lẽ bị muỗi cắn? 

Một nữ sinh đại học chỉ có lý thuyết mà không có thực hành như nàng hoàn toàn không liên tưởng vết đỏ này với cái gọi là dấu hôn trong truyền thuyết. Kia đường đường chính chính là dấu hôn! Sao có thể liên quan đến nàng, một sinh viên không có bạn gái hay bạn trai chứ? 

Cam Đường toàn nói lý thuyết suông bao năm còn chẳng có cơ hội trải nghiệm. 

Hơn nữa, trong tiểu thuyết thường miêu tả dấu hôn là những vết tím đỏ, để lại bởi hành động cắn xé điên cuồng. Còn vết đỏ nhỏ này, giống muỗi đốt hơn nhiều. 

Phó Thanh Vi lấy chút nước lạnh, chấm lên vết đỏ trên cổ, coi như khử trùng và làm dịu, cũng coi như tự an ủi bản thân. Nàng không suy nghĩ nhiều, bước ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc này, Mục Nhược Thủy đã bày xong đồ ăn, ngồi đối diện bàn ăn, thần sắc điềm nhiên mà quyến rũ. 

Phó Thanh Vi đi vào bếp lấy cơm, rồi mang đến bàn. Vết đỏ trên cổ nàng, vì bị lau mà càng đỏ tươi, bất ngờ đập vào mắt Mục Nhược Thủy. 

"Khụ khụ khụ..." Mục Nhược Thủy không kịp chuẩn bị, bị sặc ho. 

"Sao tự dưng lại ho thế?" 

Phó Thanh Vi vội đặt chén cơm xuống, bước nhanh đến bàn trà rót nước cho cô. 

Hai má trắng như tuyết của Mục Nhược Thủy thật hiếm thấy lại bất ngờ ửng hồng. Cô nhận lấy ly nước, ngón tay siết chặt, không nói gì, chỉ nhấp một ngụm nhỏ. 

Phó Thanh Vi cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. 

"Đỡ hơn chưa?" 

"Khụ khụ... Tốt hơn rồi." Mục Nhược Thủy giả vờ ho vài tiếng, cố kìm lại, rồi nói. 

"Có phải tối qua bị nhiễm lạnh không? Mưa gió lớn như thế mà." 

"Cũng có thể." Một Quán chủ Mục vốn không bao giờ bị bệnh lại trả lời mà mặt không biến sắc. 

"Để em đặt mua thuốc trên app." Phó Thanh Vi lấy điện thoại ra, nhưng ngay lập tức nhớ ra ngoài trời vẫn đang mưa, không tiện cho shipper, liền sửa lại: "Thôi để lát nữa em xuống tiệm thuốc mua cho người." 

"Ta đi cùng em." 

Lần này, Mục Nhược Thủy không ngăn cản nàng ra ngoài. Dù sao có cô đi cùng cũng không lo xảy ra chuyện. Nhưng nếu không để nàng ra, chuyện này chắc còn kéo dài mãi. 

Mục Nhược Thủy muốn nhanh chóng kết thúc, liền nói: "Ăn cơm đi, nguội hết rồi." 

Phó Thanh Vi quay lại bàn ăn, nhận ra hai món trên bàn y hệt tối qua, cà chua xào trứng và thịt xào ớt chuông. Có vẻ như cô cố tình làm vậy để nàng nhận ra sự khác biệt giữa hai người. 

Món ăn giống nhau, nhưng chất lượng lại khác biệt hoàn toàn. 

Cà chua được cắt đều đặn, trứng chiên vàng ươm, hai thứ hòa quyện nhưng vẫn giữ được màu sắc rực rỡ, tách bạch mà không rời rạc, nước trứng bao bọc cà chua, như trong người có ta. 

Món thịt xào ớt chuông lại càng làm nổi bật kỹ thuật dao điêu luyện. Với tay nghề của Phó Thanh Vi cắt thịt sợi thành thịt lát, thịt lát thành thịt khối, tệ đến mức lần nào nhìn nàng cũng cảm thấy quá tàn nhẫn. Còn thịt của Mục Nhược Thủy thì được thái sợi hoàn hảo, xào trên lửa đúng thời gian, mềm mại mà không khô, tươi ngon không kém nhà hàng chuyên nghiệp. 

Phó Thanh Vi nếm thử một miếng, kinh ngạc nhìn sang Mục Quán chủ đang ung dung uống nước đối diện. 

Mục Nhược Thủy mỉm cười, vẻ mặt tự tin. 

Phó Thanh Vi chẳng nói được lời nào khác, chỉ cúi đầu ăn như thể từ tối qua đến giờ chưa có gì vào bụng. 

Hương vị tuyệt vời chỉ là một phần, điều làm nàng kinh ngạc nhất chính là món ăn quá hợp khẩu vị. Từ độ mặn nhạt đến độ chín, không gì có thể hoàn hảo hơn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!