Đầu ngón tay bị bao bọc bởi sự ấm áp xa lạ, đ** l*** **t *t khẽ lướt qua phần thịt mềm của ngón tay.
Khơi dậy một cảm giác rúng động mạnh mẽ, như dòng điện xẹt qua làm tê liệt đầu ngón tay, khiến máu trong cơ thể nàng chảy cuồn cuộn, tất cả dồn lên gương mặt.
Lần này, Mục Nhược Thủy nhìn thấy rõ ràng quá trình gương mặt nàng chuyển sang đỏ bừng lên thế nào.
Không có chút bước đệm nào, từ sắc trắng bệch bỗng chốc biến thành màu đỏ như quả cà chua chín.
Phó Thanh Vi vội vàng lùi ra sau, cố gắng rút tay ra theo chuyển động cơ thể. Nhưng phía sau nàng là chiếc sofa, vừa lùi đã va phải, cuối cùng vẫn không thoát được khỏi tầm kiểm soát của Quán chủ.
Vẻ mặt Mục Nhược Thủy thật khó đoán, ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn nàng.
Cứ như thể người vừa nãy ngậm ngón tay nàng, khơi gợi nàng, không phải là cô.
Đến cả Phó Thanh Vi cũng nghi ngờ liệu có phải mình ăn khoai tây chiên quá nhiều nên sinh ra ảo giác?
"Vừa nãy..." Nàng nuốt một ngụm nước bọt, tim đập như trống trận.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Ánh mắt Mục Nhược Thủy đầy vẻ vô tội.
"Không có gì sao?"
"Không có. Vừa nãy em đang ăn khoai tây chiên, rồi cái tự nhiên lùi lại."
"Là... vậy à?"
"Có phải em đang mơ không?" Mục Nhược Thủy nghiêm túc hỏi.
"Có lẽ vậy."
Hiện tại, Phó Thanh Vi rất cần một gáo nước lạnh để làm rõ ràng mọi chuyện. Nàng đứng dậy, xỏ giày rồi đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt. Dòng nước chảy qua ngón tay phải của nàng, cảm giác nóng lạnh rõ rệt.
Cứ như thật sự đã từng được bao bọc bởi sự ấm áp và siết chặt của ai đó.
Thực sao? Ảo sao?
Nàng úp mặt vào dòng nước lạnh.Mục Nhược Thủy đặt tay phải lên cổ tay trái, bắt mạch. Máu trong cơ thể cô giống như dòng nước chảy xiết, va đập mãnh liệt trong các kinh mạch, dưới đầu ngón tay là những nhịp đập mạnh mẽ, trồi lên tụt xuống.
Cổ họng cô có hơi ngứa ngáy.
Dù uống nước hay nuốt nước bọt đều không giải quyết được.
Khi ngón tay của Phó Thanh Vi đưa đến, cô theo bản năng ngậm lấy nó, như một người lữ hành lạc giữa sa mạc lâu ngày tìm thấy dòng nước ngọt, muốn thỏa mãn cơn khát cháy bỏng.
Nhưng thế vẫn chưa đủ. Cô như một bộ xương khô, một miếng bọt biển cằn cỗi, một giọt nước không thể khiến cơ thể cô đầy đặn, xương cốt linh hoạt. Cô cần nhiều nước hơn, thứ được vắt ra từ cơ thể Phó Thanh Vi, ẩm ướt, tràn đầy, để làm dịu cơn khát của cô.
Mục Nhược Thủy lại bắt đầu nuốt nước bọt một cách vô ích.
Cô không biết phải làm thế nào để chiếm được những giọt nước ấy. Mỗi lần ở bên cạnh nàng, cô vừa cảm thấy thỏa mãn lại vừa cảm thấy không đủ.
Sát ý của cô tĩnh lặng như mặt nước, nhưng sâu thẳm bên trong lại sinh sôi thêm lòng tham vô đáy.
Mỗi tấc da thịt của Phó Thanh Vi vừa là thuốc giải, vừa là thuốc độc. Cô chỉ có thể liên tục uống rượu độc để giải khát, cho đến ngày bí mật bị phơi bày.
Phó Thanh Vi ngẩng đầu ra khỏi chậu nước lạnh, những giọt nước chảy xuống dọc theo cằm nàng, không ngừng rơi xuống. Hàng mi trong gương khẽ rung động, một giọt nước men theo đường cong rơi xuống, lấp lánh như một viên ngọc trai.
Năm nay nàng 20 tuổi, sắp tốt nghiệp đại học, thể chất và trí tuệ đều ở đỉnh cao, thần trí minh mẫn, không thể nào giữa ban ngày lại xuất hiện ảo giác.
Vậy nên vừa rồi Quán chủ Mục thực sự đã ngậm ngón tay nàng, còn dùng lưỡi lướt qua hai lần, vừa m*t vừa...... chỉ thiếu mỗi việc cắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!