Cô nói chuyện không kiêng cử ai, cũng không cần biết khiêm nhường là gì.
Khi nhân viên bán hàng tiến lại gần, Phó Thanh Vi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không biết giải thích thế nào, chỉ mong có thể chui đầu vào lòng Quán chủ đang nói linh tinh, tiện thể đo luôn kích thước của cô.
Nhân viên không nói gì, chỉ đi qua và sắp xếp lại mấy bộ đồ trên giá, lúc này im lặng còn hơn ngàn lời nói.
Một người thì xấu hổ không chốn dung thân, một người cứ thêm mắm dặm muối.
Mục Nhược Thủy vẫn tiếp tục: "Em muốn xem không?"
Phó Thanh Vi ngẩn ra, hỏi: "Em muốn xem gì cơ?" Chính nàng còn không biết mình muốn xem gì.
Mục Nhược Thủy: "Xem bên trong ta đang mặc gì."
Phó Thanh Vi: "Tha cho em đi mà, Quán chủ."
Đến nước này, Phó Thanh Vi mà không biết cô đang cố ý thì sẽ đi đầu xuống đất. Nàng không rõ mình đã làm gì chọc giận Mục Nhược Thủy, nhưng cô có nghĩ tới không? Đùa giỡn kiểu này không chỉ kéo nàng xuống nước, mà cả cô ấy cũng không còn trong sạch.
Mục Nhược Thủy không quan tâm trong sạch hay không, trong mắt cô người ngoài đều là không khí, cô chỉ muốn trêu chọc cô nữ sinh họ Phó này.
Hóa ra nàng ở ngoài thật thú vị, ra ngoài không hẳn không có lợi.
Nhân viên bán hàng đã lượn quanh họ một lúc lâu, Mục Nhược Thủy không có hứng diễn trò trước mặt người khác, cuối cùng giơ cao đánh khẽ, tha cho Phó Thanh Vi.
"Đổi sang cửa hàng khác thôi."
"Ơ?"
"Hửm?" Mục Nhược Thủy khẽ hừ một âm mũi.
"Dạ."
Phó Thanh Vi ngoan ngoãn trả lại đống quần áo đã chọn, chính thức từ biệt ánh mắt dò xét của nhân viên bán hàng. Biết tiếp xúc với người lạ là điều khó tránh, lần này Mục Nhược Thủy tự mình chọn một cửa hàng vắng vẻ, và vẫn để nàng giúp mình chọn đồ.
Mục Nhược Thủy đi phía sau, tay chắp sau lưng, nói: "Mấy loại nội y em vừa xem, ta đã từng thấy thứ tương tự. Hồi mới được du nhập vào Trung Hoa, còn lên quảng cáo trên báo."
"Vậy nên bên trong người đang mặc là..."
"Áo yếm." Thực chất chính là đồ lót thời xưa.
Giọng điệu của Mục Nhược Thủy bình thản như không, cố gắng kìm nén ý muốn quay đầu đi, để bản thân có thể bình tĩnh đối diện với Phó Thanh Vi.
Dù đã du nhập, nhưng rất đắt, cô làm gì có tiền mà mua.
Phó Thanh Vi cố nén cảm xúc, cuối cùng chỉ để tất cả lắng đọng thành một chữ: "Ồ".
Nếu cười thành tiếng trước mặt cô, người chịu phạt lát nữa chắc chắn vẫn sẽ là mình.
Phó Thanh Vi quay mặt đi, nhìn thẳng phía trước, khóe môi nhếch lên, giọng bình tĩnh:
"Vậy bây giờ chúng ta thử luôn đi."
Phó Thanh Vi thậm chí còn chưa từng được giải thích lý thuyết về việc này, liền gọi nhân viên bán hàng có kinh nghiệm đến, nhờ cô ấy tư vấn.
Nhân viên bán hàng liếc qua hai người, nói: "Thử cái này trước."
Cô ấy lấy một bộ màu hồng và một bộ màu trắng.
Trước khi vào phòng thử đồ, Phó Thanh Vi lo Quán chủ không biết cách mặc, cẩn thận giải thích cách gài móc kim loại phía sau, nếu không khớp thì có thể gài phía trước rồi xoay ra sau, cuối cùng điều chỉnh dây đeo vai là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!